Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 391: Đọc truyện đêm khuya
Biên tập Hà Hân: [Bản thảo lần này rất tốt. Những bản trước đó chị cũng đã chuyển lên tổng biên xem xét và được đánh giá cao. Trong cuộc họp thảo luận lựa chọn đề tài cho quý này, bộ tranh du ký của em đã được chọn làm trọng điểm triển khai. Còn nữa, tổng biên đặc biệt thích ý tưởng cùng con đi du lịch trong các sáng tác gần đây của em. Chị ấy bảo nhân vật cậu bé Tuấn Bảo rất sinh động và đáng yêu, sẽ thú hút được cả độc giả trưởng thành lẫn trẻ nhỏ. Thế nên trong các tác phẩm sắp tới, em có thể khai thác nhiều hơn về các câu chuyện xung quanh Tuấn Bảo nhé. Ngoài ra, việc nhân vật này lớn lên trong gia đình đơn thân cũng là một đề tài nóng trong xã hội hiện nay.]
Đường Tư Kỳ không ngờ biên tập Hà Hân lại chủ động nhắc tới Tuấn Bảo. Mượn dịp, Đường Tư Kỳ đặt vấn đề luôn
[Chị Hà Hân, thực ra Tuấn Bảo cũng là một đứa trẻ rất yêu hội hoạ. Nhiều lần chính thằng bé đã gợi cho em ý tưởng và linh cảm để sáng tác. Lần này đi du lịch nó cũng vẽ được không ít, chị có muốn xem qua một chút không ạ?]
Hà Hân khá là bất ngờ trước thông tin bạn nhỏ Tuấn Bảo cũng yêu thích vẽ tranh
[Cũng được, em gửi qua cho chị đi.]
[Dạ chị, để em gửi.]
Đường Tư Kỳ chia sẻ 10 bức ảnh chụp các tác phẩm của Tuấn Bảo. Song đợi mãi không thấy Hà Hân phản hồi gì.
Lạc Tuấn Bảo sốt ruột đứng ngồi không yên: “Thế nào rồi dì? Cô biên tập có nói gì không?”
Đường Tư Kỳ cười cười: “Yên tâm dì đã gửi đi rồi, nhưng chị ấy chưa thấy trả lời, đại khái chắc phải cần thời gian xem xét đánh giá.”
Lạc Tuấn Bảo thả người xuống ghế thở dài: “Con vẽ vẫn chưa đủ tốt chắc cô biên tập không thích rồi.”
“Nhưng không sao, con sẽ tiếp tục cố gắng. Sau khi đi chơi về con sẽ nhờ mẹ đăng ký khoá học, chăm chỉ luyện tập. Đợi tới khi trưởng thành nhất định cũng có thể xuất bản một tập tranh của riêng mình.”
Lời nói thì khảng khái, giọng điệu chắc nịch nhưng cái cẩn cổ cu cậu thõng xuống chứng tỏ là đang thất vọng lắm đây.
Đường Tư Kỳ ôm cái vai nhỏ an ủi: “Không sao, sau này nhất định có thể xuất bản mà.”
Tuy nhiên Đường Tư Kỳ vẫn có linh cảm biên tập Hà Hân chắc chắn sẽ phản hồi, chỉ là không sớm thì muộn thôi.
Chuyện này tạm gác sang một bên, ba người tiếp tục vui chơi khám phá Chiang Mai.
Và rồi điều gì tới cũng tới, hai ngày trước khi rời khỏi Chiang Mai, Đường Tư Kỳ bất ngờ nhận được tin nhắn của biên tập Hà Hân
[Tư Kỳ, chị mang tới cho em một tin tốt. Đầu tiên là kết quả thảo luận của tổ biên tập, tuyển tập tranh du ký trong và ngoài nước của em đã chính thức được thông qua bao gồm “Tiểu Kỳ du ngoạn lục đại cố đô”, “Tiểu Kỳ thưởng thức Tứ Xuyên mỹ thực”, “Tiểu Kỳ bước ra thế giới - những sự cố du lịch ngoài ý muốn” và “Tiểu Kỳ bước ra thế giới - Thái Lan xinh đẹp”. Kế tiếp sẽ tiến hành xuất bản tuyển tập “Tiểu Kỳ du ngoạn lục đại cố đô” trước]
Đường Tư Kỳ: [Ôi trời…]
Tin tức này quá mức chấn động rồi!
Lúc trước chỉ bó hẹp trong phạm vi cố cung Bắc Kinh, hơn nữa còn yêu cầu chỉnh sửa theo phong cách thiếu nhi. Thế nhưng lần này nhà xuất bản đã trực tiếp sử dụng bản thảo của cô rồi. Thử hỏi còn điều gì tuyệt vời hơn nữa.
Ngay khi Đường Tư Kỳ vẫn đang ngất ngây chìm đắm trong niềm hạnh phúc vô bờ thì lại nhận được tin nhắn mới từ Hà Hân
[Tổ biên tập đặt rất nhiều kỳ vọng vào bộ tranh du ngoạn Thái Lan lần này của em. Mọi người đều khen rất nhiều. Hy vọng các tác phẩm sắp tới có thể tỉ mỉ chân thực hơn. Còn về tranh của Tuấn Bảo, chị đã xem qua rồi. Nhưng vì nội dung ít quá, để mà xuất bản như một ấn phẩm độc lập e rằng hơi khó. Tuy nhiên chị đã thảo luận cùng tổng biên và bọn chị đều rất thích nét vẽ trong sáng hồn nhiên của Tuấn Bảo. Hơn nữa, bé con còn là nhân vật nổi bật trong các tác phẩm của em. Vì vậy tụi chị có một đề nghị thế này. In các tác phẩm của Tuấn Bảo thành một quyển nhỏ, dưới dạng quà tặng đính kèm tập tranh của em. Phải biết rằng in thêm quà tặng dù chỉ là một cuốn khổ nhỏ thì cũng sẽ làm gia tăng chi phí, nhưng tổng biên đã thông qua rồi. Giờ chỉ xem ý kiến của em thế nào thôi.]
Không thể đơn độc xuất bản, tức là theo lý mà nói tập tranh vẫn đứng dưới tên tác giả là cô, các tác phẩm của Tuấn Bảo chỉ làm nền bên ngoài và cũng không được hưởng nhuận bút.
Nếu vậy thì Đường Tư Kỳ cảm thấy rất tiếc nuối.
[Chị Hà Hân, nếu ở phần ký tên tác giả có thể đồng thời ghi cả tên em và Lạc Tuấn Bảo được không?]
Hà Hân: [Cái này thì có thể. Ngoài bìa cuốn sách nhỏ sẽ in tên hoạ sĩ nhí Lạc Tuấn Bảo. Em thấy được không?]
Đường Tư Kỳ: [Còn chuyện này nữa, em hy vọng có thể chia một phần nhuận bút cho Tuấn Bảo, tỷ lệ là 20%.]
20% tuy giá trị không lớn nhưng mang ý nghĩa khích lệ động viên tinh thần là chính. Đường Tư Kỳ thực lòng hy vọng một chút nhỏ này có thể thúc đẩy Lạc Tuấn Bảo kiên trì với đam mê và khiến gia đình chị Thiên Ngưng được vui vẻ.
Hà Hân: [Cái này không thành vấn đề, bất quá Tuấn Bảo chưa đủ tuổi vị thành niên nên cần có người giám hộ đại diện ký hợp đồng.]
Đường Tư Kỳ: [Dạ em hiểu. Cái này để em nói lại cùng người nhà Tuấn Bảo rồi có gì em sẽ liên hệ chị sau ạ.]
Lúc này, Lạc Tuấn Bảo đang cuộn tròn trong lòng mẹ nghe truyện cổ tích.
Cái thói quen này đã được hình thành từ hồi Tuấn Bảo còn bé tí tẹo. Khi đó mỗi lần dỗ nó đi ngủ là mệt hơn đánh vật, nó cứ hò hét nhảy tưng tưng quanh giường chẳng chịu nằm yên. Và để dụ nó, Từ Thiên Ngưng phải mua một cuốn truyện cổ tích gối đầu giường và mở ra chuyên mục mỗi ngày một chuyện. Dần già, Lạc Tuấn Bảo dưỡng thành thói quen, hôm nào mà không được mẹ đọc truyện cho nghe là nhất quyết không chịu đi ngủ.
Ngày thường, Đường Tư Kỳ không bao giờ quấy rầy khoảng thời gian gắn kết tình thương này của hai mẹ con, nhưng hôm nay thì khác. Cô xông vào, hơn hở la toáng lên
“Tuấn Bảo! Có tin tốt cho con nè~”