Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 393: Tiếng lành đồn xa
“Tiền nhuận bút được tính dựa trên giá bìa và số lượng bản in. Đáng tiếc Tuấn Bảo chưa được đứng riêng một đầu sách nhưng cũng không thể vì thế mà phủ nhận công sức lao động của thằng bé. Mình phải cho nó thấy tranh nó vẽ có giá trị. Chị cũng thấy ban nãy cu cậu vui thế nào rồi đấy, thế nên số tiền nhuận bút này chắc chắn phải đưa”, Đường Tư Kỳ kiên nhẫn giải thích
“Với lại chị phải nghĩ đến ba mẹ chị nữa, nếu biết tin này khẳng định hai bác sẽ rất vui cho xem. Cháu ngoại có triển vọng ông bà nào mà không tự hào, chị nói có phải không?”
Từ Thiên Ngưng gật gù: “Công nhận em suy nghĩ chu toàn thật.”
Đường Tư Kỳ khẽ cười: “Chị em với nhau đừng ngại mấy chuyện nhỏ nhặt này mà. Lúc trước Tuấn Bảo giúp đỡ em rất nhiều, chính cu cậu nhiều lần cho em cảm hứng sáng tác thế nên có thể làm được điều gì khích lệ nó, em thực sự rất vui.”
Từ Thiên Ngưng cũng không lấn cấn thêm nữa. Đúng như Đường Tư Kỳ nói, ý nghĩa của việc này có giá trị hơn nhiều so với tiền bạc. Chị lập tức vào WeChat, thông báo tin vui này tới cho ba mẹ.
Lúc này, Từ Hiến cùng vợ cũng đang đang ở dưới nhà Đường Tư Kỳ xem sách, còn cẩn thận đeo cả kính lão để nhìn cho rõ hơn
“Con bé Tư Kỳ ngày nhỏ hướng nội nhút nhát, ấy thế mà giờ lớn lên cũng trưởng thành như ai, thậm chí còn có tiền đồ xán lạn hơn người. Hai anh chị có thể yên tâm rồi nhá. Xem kìa, xem lão Đường cười tươi chưa kìa.”
“Haha thì con gái tôi mà lại”, Đường Duệ Thanh ngửa đầu cười phớ lớ, “cơ mà con bé Thiên Ngưng nhà anh cũng đâu có tệ. Giờ ba đứa nó đang vui vẻ bên trời tây kia kìa, tốt tốt, đều tốt cả.”
Đang nói chuyện thì Từ Thiên Ngưng gọi điện thoại về. Từ Hiến vốn tưởng cháu ngoại nhớ mình đang định mở video thì lại nghe con gái báo tin tốt. Từ Hiến vui đến độ tay cũng run lên: “Gì? Con nói cái gì?”
“Làm sao, có chuyện gì?” La Tuệ Quân lo sốt vó.
Nhưng Từ Hiến không rảnh trả lời vợ tại còn đang bận tiếp nhận tin chấn động: “Con nói sao? Tranh của Tuấn Bảo cũng được theo Tư Kỳ xuất bản thành sách? Còn được in cả tên lên trang bìa nữa à?”
Ba người La Tuệ Quân và vợ chồng Đường Duệ Thanh, Lưu Anh ngồi một bên hồi hộp chờ đợi, nghe câu được câu mất chẳng hiểu đầu đuôi mô tê gì nhưng cũng không dám chen ngang hỏi. Mãi một lúc lâu sau mới đợi được Từ Hiến cúp máy nhưng chú lại chẳng nói chằng rằng gì hết, mặc kệ bã xã gặng hỏi ra sao, thúc giục thế nào chú cũng cứ ngồi đờ ra như xuất mất hồn.
Lại thêm một lúc lâu nữa, tựa hồ đã tiêu hoá xong tin tức, Từ Hiến đột nhiên vỗ đùi cười ầm lên: “Haha, lần này Tư Kỳ ra sách mới tranh của Tuấn Bảo cũng được in thành một quyển nhỏ đính kèm, cũng được xuất bản cùng tranh của Tư Kỳ.”
Tiếng lành đồn xa, rất mau tin tức con gái nhà họ Đường và cháu trai nhà họ Từ chuẩn bị phát hành sách lan truyền khắp khu tập thể.
Đương nhiên có người tin cũng có người ngờ vực bởi phát hành sách đâu phải chuyện ai muốn cũng được, thế là cứ thoáng thấy Đường Duệ Thanh, Từ Hiến đi tập thể dục hay Lưu Anh, La Tuệ Quân xách làn đi chợ là thể nào cũng bị kéo lại xác nhận xem có đúng hay không.
Và mỗi lần được hỏi tới là Đường Duệ Thanh lại cười không khép được miệng: “Tư Kỳ nhà tôi thì tính là gì, Tuấn Bảo mới lợi hại kìa, mới bao tuổi chứ, còn chưa lên bậc tiểu học mà đã được nhà xuất bản coi trọng rồi, sau này tiền đồ chắc chắn vô lượng.”
Từ Hiến cũng không khác ông bạn thân là bao. Giờ mỗi khi đi ra ngoài là sống lưng chú thẳng tắp, mặt mày tươi phơi phới, chỉ khác là khiêm tốn hơn một chút: “Tuấn Bảo hãn còn nhỏ, đâu có tài giỏi tới vậy, tất cả là nhớ con gái lão Đường đấy, Tuấn Bảo chỉ đi theo hưởng ké chút hào quang của dì nó thôi.”
Đương nhiên chuyện ở nhà được thổi phồng tới đâu, cả Đường Tư Kỳ lẫn Từ Thiên Ngưng đều không hề hay biết. Bọn họ vẫn chả có gì thay đổi, vẫn vui vẻ đi chơi như thường lệ. Chỉ có khác là Tuấn Bảo càng thích vẽ, càng hăng hái vẽ nhiều hơn trước đây.
[…]
Trong khoảng thời gian này, ngoài chùa miếu và chợ đêm, thì nơi thứ ba Đường Tư Kỳ lui tới thường xuyên chính là con đường Ninh Mạn.
Con phố này mang sắc thái khá nghệ thuật, gần như giơ máy lên là có ngay một bức hình sống ảo khỏi cần chỉnh app và đi vài bước lại thấy quán cà phê. Đây cũng chính là điểm hấp dẫn Đường Tư Kỳ bởi cô không quên nhiệm vụ Check-in 3 quán Cafe để chuộc máy lọc nước cho Tiểu Bạch.
Và nhiệm vụ chưa bao giờ đơn giản tới vậy kể từ khi Đường Tư Kỳ phát hiện ra con phố Ninh Mạn.
Nếu gọi đây là con đường cà phê thì cũng chẳng ngoa chút nào, bởi số lượng quán xá nhiều đếm không xuể, và mỗi quán lại mang một vẻ đẹp, một phong cách đặc trưng riêng.
Trong số đó có một quán là của Chủ tịch hiệp hội cà phê Thái Lan - người sở hữu mấy đồn điền trồng cà phê và một quán do nhà vô địch Nghệ thuật Latte thế giới 2017 mở.
Thế mới biết, trong cái con đường Ninh Mạn nho nhỏ này cũng lắm ngoạ hổ tàng long ẩn mình. Chẳng trách những tín đồ cà phê không hẹn mà cùng lựa chọn Chiang Mai là điểm đến lý tưởng, vừa thưởng thức những ly cà phê yêu thích vừa có thể tận hưởng không khí say lòng người.
Và càng bất ngờ hơn khi Đường Tư Phát phát hiện bên trong các quán cà phê ở đây ngồi đầy những người làm công việc tự do, hay còn được gọi là freelancer giống cô.
Lơ đễnh hướng mắt đi đâu cũng dễ dàng bắt gặp hình ảnh cặm cụi ngồi gõ phím, cần mẫn như những chú ong chăm chỉ. Bởi quán xá ở đây rất tinh tế, góc nào cũng trang bị ổ cắm điện nên khách hàng chỉ cần ghé đại vào bất kỳ chỗ nào, mở máy tính lên là có thể làm việc ngay lập tức.
Không gian thoáng đãng hoà cùng thiên nhiên thư giãn giúp khơi dậy tư duy, kích thích khả năng sáng tạo bởi vậy cho nên càng ngày càng có nhiều bạn trẻ lựa chọn ôm laptop ra quán cà phê chạy deadline, làm bài tập.