Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 394: Đi một ngày đàng học một sàng khôn
Hoá ra Chiang Mai không chỉ là điểm đến quen thuộc của các tín đồ cà phê mà còn quy tụ rất đông freelancer thuộc nhiều ngành nghề khác nhau, từ kinh doanh buôn bán, đầu tư chứng khoán, phiên dịch, du lịch, cho tới thiết kế, lập trình…đủ các loại hình công việc phong phú nhưng đều giống nhau ở chỗ có thể thoát ly kiểu văn phòng truyền thống cố định nhàm chán.
Mặc dù tới từ nhiều quốc gia, nhiều nền văn hoá khác nhau song bọn họ không hẹn mà cùng chọn Chiang Mai, cùng tìm tới con phố Ninh Mạn rồi len lỏi vào ngóc ngách các quán cà phê, chọn riêng cho mình một góc nhỏ phù hợp và thoải mái nhất.
Và không phải chỉ ngày một ngày hai, bọn họ xin visa dài hạn, thuê một căn chung cư tầm trung, ngày ba bữa ăn đồ Thái, sáng dậy sớm tập thể dục, tận hưởng nhịp sống chậm rãi, hiền hoà, không bon chen xô bồ.
Khi đang ngồi nhâm nhi tách Cappuccino ngọt ngào, Đường Tư Kỳ tình cờ làm quen với một ông chủ người Trung Quốc kinh doanh dịch vụ Airbnb ở Thái Lan và một cô gái trẻ đang làm công việc headhunter - “săn đầu người” tại Thẩm Quyến.
Gặp được đồng hương lại cùng làm nghề tự do giống nhau nên hai người họ rất nhiệt tình chia sẻ những kinh nghiệm làm việc nơi xứ người, so sánh sự khác biệt giữa sinh sống ở trong nước và ở Thái Lan, những khó khăn thuận lợi, cơ hội thách thức và lý do vì sao cuối cùng lại lựa chọn chuyển tới Chiang Mai để phát triển sự nghiệp.
Quả nhiên lời người xưa dạy không sai, “đi một ngày đàng học một sáng khôn”, Đường Tư Kỳ càng nghe càng mở mang, càng nghe càng khám phá ra nhiều khía cạnh mới lạ mà trước giờ chưa từng ai nói cho cô biết. Thì ra nghề tự do không chỉ cho phép lựa chọn công việc yêu thích mà còn được tuỳ ý lựa chọn môi trường sống, hoàn cảnh sống phù hợp.
Tình cờ thay, đó cũng chính là cuộc sống mà Đường Tư Kỳ đang hướng tới, một cuộc sống tự do tự tại, được làm những gì mình thích và thích những gì mình làm.
Chùa chiền, quán cà phê và nghề tự do là ba điểm thú vị tiếp theo mà Đường Tư Kỳ tìm thấy ở Chiang Mai.
Ngoài ra, cô còn tự đúc kết được một lợi ích khác mà du lịch mang lại, đó là cơ hội trải nghiệm và tìm kiếm phong cách sống thích hợp cho mỗi người.
[Chúc mừng người chơi đã thành công tìm ra điểm thú vị thứ 7,8,9.]
[Bởi vì người chơi giúp quản lý chuộc về máy lọc nước nên hệ thống khen thưởng thêm 1 viên kim cương.]
Thông qua giao diện, Đường Tư Kỳ nhìn thấy Tiểu Bạch vui vẻ xoay vòng quanh cái máy lọc nước rồi lấy ra chiếc ly sứ màu xanh ngọc bích viền vàng mà hôm qua mới chuộc về, hứng đầy một cốc nước rồi bưng ra chiếc ghế mây ngoài vườn từ từ thưởng thức. Rõ ràng uống nước lọc mà ai không biết lại tưởng cu cậu đang thẩm định rượu vang thượng hạng cơ đấy, Đường Tư Kỳ yêu chiều phì cười.
Nhưng mà như vậy là tốt rồi, từ nay Tiểu Bạch có nước tinh khiết uống, khỏi cần phải hứng từ vòi rửa trong bếp nữa.
À suýt chút quên, hôm bữa cô còn xem cả bộ đồ ăn cao cấp nữa. Không biết làm thế nào chuộc về ấy nhỉ?
Đường Tư Kỳ lại vòng ra màn hình chính, lội tung danh sách vật phẩm.
Đây rồi, yêu cầu Check-in Night Safari - vườn thú đêm.
May quá, bọn cô còn hai ngày cuối ở Chiang Mai, vẫn kịp làm nhiệm vụ. Sau đó theo kế hoạch sẽ dẫn Lạc Tuấn Bảo tới Koh Samui, một hòn đảo nằm ở miền nam Thái Lan.
Tuy nhiên kể từ sau khi biết tin tranh được xuất bản, Lạc Tuấn Bảo có vẻ không mặn mà đi chơi lắm, phần lớn thời gian đều ngồi bên giá vẽ. Nhưng đẻ ra nó là mẹ Thiên Ngưng chứ người hiểu nó nhất không ai qua được dì Kỳ, Đường Tư Kỳ biết thừa chỉ cần rủ nhẹ một câu “đi vườn bách thú đê” là cu cậu lập tức xếp màu vẽ lại ngay.
Để đảm bảo cho buổi đi chơi được trọn vẹn nhất có thể, trước khi thông báo với Tuấn Bảo, Đường Tư Kỳ cẩn thận lên mạng tìm đọc review. Vốn biết Night Safari ở Chiang Mai nổi tiếng rồi nhưng không nghĩ lại được đánh giá cao tới vậy. Đặc biệt là các bậc phụ huynh rất thích đưa con em mình tới đây vui chơi và trải nghiệm.
Trong khi đang lang thang đọc các bài chia sẻ, Đường Tư Kỳ tình cờ phát hiện thêm một địa điểm cũng thú vị không kém. Thế là cô liền nảy ra ý tưởng, chủ đề buổi đi chơi hôm nay sẽ là “ngày động vật”.
Và không nằm ngoài dự đoán của Đường Tư Kỳ, vừa nhắc tới vườn thú đêm một cái là Lạc Tuấn Bảo nhảy cẫng lên hò reo phấn khích.
“Con xem trên phim hoạt hình có rất nhiều con thú đi ăn đêm. Ban ngày chúng ngủ là chủ yếu, tới tối mới dậy đi kiếm ăn. Cho nên ban đêm mới là thời điểm hoạt động của rất nhiều loài động vật. Oa, không ngờ người ta cho mình vào vườn bách thú chơi buổi đêm, chắc sẽ xem được nhiều cảnh thú vị lắm đây. Khi nào thì mình đi hả dì?”
Đường Tư Kỳ cười nói: “Tối nay đi luôn. Nhưng trước đó chúng ta sẽ tới một chỗ khác nữa.”
“Chỗ nào nữa…con còn chưa vẽ xong màaa”, Lạc Tuấn Bảo nhăn nhó nửa muốn nửa không.
“Không đi tiếc ráng chịu nha. Tới trại voi tắm cho voi, thế nào, đi không?”
Cơ hồ Đường Tư Kỳ vừa dứt lời, Lạc Tuấn Bảo đã đứng bật dậy, hai mắt vụt sáng như đèn pha ô-tô
“Tắm cho voi? Voi con hay voi Trưởng thành ạ? Nó to như vậy mình tắm cho nó bằng cách nào? Trại voi là sao hở dì? Có giống công viên không? Là mình lại gần dội nước chà xà bông cho nó hay như nào? Mà có sợ nguy hiểm không dì?”
Đường Tư Kỳ cười nói: “Nguy hiểm thì khẳng định là không rồi, Tour này được cấp phép hoạt động mà.”
Từ Thiên Ngưng cũng bàn luận: “Hôm qua chị đọc được một tin tức cảnh sát Thái Lan thành công giải cứu bầy voi bị ngược đãi dã man từ các trang trại phía Nam. Bọn người xấu xa đó huấn luyện voi với mục đích kinh doanh xiếc thú và du lịch cưỡi voi. Thấy bảo để thuần hoá con voi phải chịu sự hành hạ, đánh đập dã man từ khi còn bé tí. Cái trại voi mà em nói sẽ không có biểu diễn hay cưỡi voi gì đó chứ?”