Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 395: Tham quan trại voi
Lạc Tuấn Bảo cũng tỏ rõ nếu voi bị ngước đãi, ép phải làm trò mua vui cho du khách thì cậu thà rằng không đi chứ nhất quyết không tiếp tay cho hành vi tàn ác đó.
Thấy hai mẹ con bừng bừng căm phẫn, Đường Tư Kỳ vội giải thích: “Ấy ấy hai mẹ đừng “lóng”, em đã tìm hiểu rồi, trại voi này là của tổ chức quốc tế chuyên cứu giúp những con voi bị ngược đãi. Trong đó tuyệt đối không có mấy trò kiểu cưỡi voi hay biểu diễn vớ vẩn đâu, mà thông qua các hoạt động chăm sóc, vui chơi cùng voi du khách có thể hiểu biết thêm về giống loài to xác nhưng rất đỗi dễ thương này.”
Từ Thiên Ngưng nghe vậy thì mừng lắm bởi Tuấn Bảo nhà chị vô cùng yêu động vật, đặc biệt là động vật hoang dã. Trước đây vào vườn bách thú, chỉ được đứng từ xa nhìn qua lồng sắt thôi mà nó đã vui mấy ngày, lần này có thể tiếp xúc ở cự ly gần đảm bảo cu cậu sẽ thích mê cho mà xem.
Y như rằng, vừa nghe được chăm sóc chơi đùa cùng voi là Lạc Tuấn Bảo quýnh nhặng lên, một hai đòi dì Kỳ cho mượn máy tính bảng để nghiên cứu trước, gặp chỗ nào khó hiểu cu cậu lại nài mẹ hoặc dì Kỳ giải thích cặn kẽ tới khi nào tường tận mới thôi để phòng trường hợp ra đó mất thì giờ ú ớ, bỡ ngỡ.
Đường Tư Kỳ khoanh hai tay trước ngực phì cười. Cô đoán không sai mà, nhóc con nhà mình mê động vật lắm. Gì chứ rủ đi sở thú là kéo được nó ra khỏi cái bàn ngay.
“Mấy giờ mình xuất phát hả dì? Đi luôn trong hôm nay ạ? Giờ mình mới đặt tour thì liệu có kịp không?” Lạc Tuấn Bảo sốt ruột hỏi liên tù tì ba câu.
“Haha, đừng lo, dì vừa gọi điện đặt rồi, họ nói 10 giờ sẽ cho xe tới đón. Giờ hãn còn sớm, dư thời gian cho chúng ta chuẩn bị.”
Mặc dù hào hứng phấn khích đấy nhưng Lạc Tuấn Bảo vẫn có chút nghi hoặc. Con voi nặng cả tấn, một chân là đủ dẫm bẹp người, trong khi nó lại lùn tẹt như này thì tắm cho voi kiểu gì được nhỉ?
Trong lúc Lạc Tuấn Bảo rối rắm chưa tìm ra đáp án thì xe du lịch đã tới. Trên xe còn có một nhóm khách khác, là cặp vợ chồng người Sơn Đông dẫn hai đứa con một nam một nữ đi du lịch.
Bọn chúng trạc tuổi Lạc Tuấn Bảo thế nên ba đứa vừa gặp đã thân, tíu tít tám chuyện rôm rả
Bé gái nhỏ con mà có vẻ rất lanh lợi: “Hôm qua ba mẹ đưa em đi chơi vườn thú đêm, thích lắm, anh đã đi chưa?”
Lạc Tuấn Bảo: “Chưa đi, tối nay anh mới đi.”
“Oa, thích thế, em cũng muốn đi lại nhưng mẹ bảo hôm nay đi xem voi cũng vui lắm”, giọng cô bé lanh lảnh như tiếng chuông đồng.
Câu chuyện của đám nhóc dường như kéo dài bất tận, cơ hồ mấy ngày nay ăn gì chơi gì chúng đều đem ra chia sẻ cho nhau nghe. Tận hơn một tiếng đồng hồ sau xe tới trại voi rồi mà bọn chúng vẫn lưu luyến vì còn nhiều chuyện chưa kịp nói hết.
Trại voi nằm tại ngoại ô thành phố Chiang Mai, có cung cấp dịch vụ phiên dịch tiếng Trung nên rất thuận lợi cho khách Trung Quốc. Thấy trong đoàn có ba đứa trẻ, trước khi tiến vào nội khu, hướng dẫn viên du lịch khéo léo khơi gợi trí tò mò của chúng
“Các bạn nhỏ ơi, đố các bạn biết mũi voi có bao nhiêu chiếc xương?”
Hai anh em nhà kia ngượng ngùng lắc đầu: “Không biết ạ.”
Chỉ có Lạc Tuấn Bảo là dõng dạc đáp: “Không có cái xương nào.”
Đường Tư Kỳ sửng sốt, không có xương sao? Cô sờ sờ lên mũi mình, ít nhất cũng phải có một hai cái chứ, chả lẽ không có cái nào? Chắc Tuấn Bảo đáp sai rồi.
Nhưng bất ngờ thay, hướng dẫn viên du lịch lại hoan hô khen ngợi: “Bạn nhỏ này đáp đúng rồi, xin mọi người một tràng pháo tay. Mũi voi hay còn gọi là vòi voi đích thực không có xương mà nó được cấu tạo từ 150.000 nhóm cơ, nhiều gấp 200 lần số lượng cơ trên cơ thể người chúng ta. Vì thế vòi của chúng rất linh hoạt, có thể đảm nhiệm nhiều chức năng khác nhau.”
Từ Thiên Ngưng đứng bên cạnh cũng mắt tròn mắt dẹt, sao nó biết, kiến thức này đến chị còn không biết nữa là.
Chị ghé tai con trai thì thầm: “Ai nói cho con biết thế?
Lạc Tuấn Bảo che miệng nói nhỏ: “Lần trước tới vườn bách thú Trường Long, cô thuyết minh viên trong đó đã giới thiệu sơ về đặc tính của loài voi thế nên con nhớ thôi.”
Từ Thiên Ngưng và Đường Tư Kỳ len lén nhìn nhau, rõ ràng hai người cũng nghe nhưng ra khỏi vườn bách thú là quên sạch bách, thế quái nào cái thằng nhóc này lại nhớ được hay thật.
Xem ra nó thực sự rất thích voi.
“Voi có thể dùng vòi để hút nước, đưa thức ăn vào miệng, để cọ rửa thân thể, để đánh hơi do thám xung quanh, phát hiện nguồn nước, đồng loại hoặc kẻ thù.”
Tuy những kiến thức về voi đã nghe qua một lần rồi nhưng Lạc Tuấn Bảo vẫn đứng rất nghiêm túc và chăm chú bởi hướng dẫn viên ở đây giảng giải kỹ lưỡng và cung cấp nhiều thông tin thú vị hơn ví dụ như tập tính sinh hoạt và thói quen sống của voi trong tự nhiên.
Kế tiếp, hướng dẫn viên dẫn mọi người đi tham quan tổng thể một lượt rồi đưa họ vào trong một chuồng voi.
Lúc này có trời mới biết Lạc Tuấn Bảo phấn khích và hồi hộp tới chừng nào. Tựa hồ cậu có thế nghe rõ tiếng tim mình đang đập thình thịch.
Đầu tiên, mọi người được làm quen với đồ ăn của voi và học cách cho voi ăn.
Bình thường, voi ăn cỏ khô là chủ yếu. Hướng dẫn viên vừa giảng giải vừa thị phạm làm mẫu. Sau đó mời các du khách tiến lên trực tiếp trải nghiệm.
Lạc Tuấn Bảo khẩn trương vô cùng, nét mặt cũng mất tự nhiên, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi nhưng cu cậu vẫn lấy hết can đảm bước từng bước nhỏ về phía trước.
Cậu bốc một nắm cỏ, dè dặt đưa ra nhưng con voi tinh nghịch lại không ăn mà vươn vòi cọ cọ lên mặt cậu.
“AAA”, Lạc Tuấn Bảo sợ chết khiếp, mắt nhắm tịt nhưng hai bàn chân vẫn ngoan cường đứng vững tại chỗ.
Không dễ dàng gì mới có một cơ hội tốt như vậy, cậu không cho phép mình sợ hãi bỏ cuộc.