Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 412: Chênh lệch 25 tiếng
Mang theo dư vị ngọt ngào cùng tinh thần sảng khoái, Đường Tư Kỳ tiếp tục cuộc hành trình. Đúng tiếng rưỡi đồng hồ sau, cô thuận lợi hạ cánh xuống lãnh thổ Sri Lanka.
Tới một đất nước mới, việc đầu tiên cần làm tất nhiên là đổi tiền. Cũng giống như ở Thái Lan, tỉ giá hối đoá tại sân bay Sri Lanka rất thấp. Tuy nhiên có thể sử dụng thẻ UnionPay để rút tiền mặt trực tiếp từ máy ATM. Thẻ ngân hàng nào cũng được, miễn là có biểu tượng UnionPay. May sao, thẻ nội địa của Đường Tư Kỳ có biểu tượng này.
Tới Sri Lanka, điều đầu tiên Đường Tư Kỳ không quen là đơn vị tiền tệ. Cô rút 3000 nhân dân tệ, đổi qua đồng Sri Lanka Rupee là hơn một trăm ngàn. Cầm xấp tiền dày cộp, tờ nào tờ nấy lạ hoắc mà Đường Tư Kỳ nhức nhức cái đầu, không biết tiêu làm sao.
Điều thứ hai cô chưa thích ứng được chính là múi giờ. Đợt trước đi Thái Lan chỉ chênh có một tiếng, cơ bản không cảm thấy gì. Nhưng ở đây chậm hơn Trung Quốc tận 25 tiếng lận.
Cái thứ ba là màu da của người dân. Tới Thái Lan toàn gặp tóc đen da vàng rồi cả anh em đồng hương Trung Quốc nên cảm giác cực kỳ thân quen. Nhưng qua tới đây một cái, đứng giữa những người Nam Á nước da nâu đậm Đường Tư Kỳ cảm tưởng mình trắng nhất cái sân bay luôn. Tuy nhiên du khách nước ngoài tới đây rất nhiều, khách Trung Quốc lại càng không thiếu thế nên lẽ dĩ nhiên bọn họ chẳng hề hiếu kỳ với một cô gái châu Á bé nhỏ, chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đi ngay.
Nhưng Đường Tư Kỳ thì lại tò mò với tất cả mọi thứ. Cô mở mắt to hết cỡ, quan sát khắp mọi nơi, cái gì cũng lạ lẫm, cái gì cũng khác biệt. Có lẽ giờ phút này Đường Tư Kỳ mới thực sự hiểu cảm giác đi tới một đất nước hoàn toàn xa lạ là như thế nào.
Cô không vào thủ đô ngay mà bắt taxi tới một trấn nhỏ gần sân bay trước. Thị trấn đó có tên là Negombo.
Đây là kết quả sau hơn một ngày lân la trên các diễn đàn lớn nhỏ, đọc không biết bao nhiêu bài review chia sẻ kinh nghiệm du lịch Sri Lanka của Đường Tư Kỳ. Hầu hết du khách tới Sri Lanka đều chọn Negombo là điểm dừng chân đầu tiên.
Lý do bởi vì nơi đây cách sân bay chỉ bảy cây số, cực kỳ gần, lại nằm ven biển nên phong cảnh tuyệt đẹp mà giá phòng rất rẻ và quan trọng nhất là di chuyện cực thuận tiện, thích hợp làm điểm khởi đầu hoàn mỹ cho chuyến hành trình khám phá vòng quanh Sri Lanka bằng đường bộ.
Một người hai người thì bảo là ngẫu nhiên chứ ai cũng vậy thì chắc chắn không sai được, Đường Tư Kỳ cũng theo số đông chọn Negombo là điểm đến đầu tiên trong chuyến hành trình của mình.
Đường Tư Kỳ kéo hành lý ra cổng bắt taxi. Đúng lúc này
“Cô ơi, xin hỏi cô là người Trung Quốc phải không?”
Phía sau bất ngờ vang lên một giọng tiếng Trung nhút nhát sợ sệt.
Đường Tư Kỳ quay đầu. Cậu thanh niên phía sau vừa lúc gỡ kính râm để lộ khuôn mặt hình như có chút quen mắt.
“Đúng vậy tôi là người Trung Quốc, anh có phải là…”
Đường Tư Kỳ vừa nói vừa cẩn thận quan sát. Người thanh niên trước mặt bảnh bao lịch sự trong chiếc áo sơ mi kẻ ca-rô sáng màu, toát lên phong thái trẻ trung nam tính, gương mặt đẹp trai càng nhìn càng quen, hình như cô đã thấy trên một bộ phim truyền hình nào đó rồi thì phải nhưng nhất thời lại không nhớ được cái tên nào.
Phía đối diện, hai mắt cậu thanh niên vụt sáng. Hiển nhiên không nghĩ ở một đất nước xa xôi như này lại có người nhận ra mình. Không lẽ độ nổi tiếng của mình đã vươn xa tới vậy sao?!
“Mã Nhất Tường?”
Nét kinh hỷ vừa nhen nhóm thoắt cái tắt ngúm, cậu thanh niên cười ngượng: “Không phải.”
Đường Tư Kỳ gõ gõ thái dương, lục tìm trí nhớ: “Trong phim nào nhỉ….diễn cái vai…à nhớ ra rồi…”
Cậu trai trẻ một lần nữa đứng thẳng lưng, dựng thẳng cổ áo, chuẩn bị tốt tinh thần chào đón “fan girl”.
“Lưu Hỉ đúng không? Anh chính là Lưu Hỉ?”
Gương mặt đẹp trai xẹt qua tia thất vọng. Cậu thõng vai ảo não, thôi bỏ đi, mình vẫn chưa nổi tiếng tới vậy. Nhưng buồn nhất là hai cái tên em gái này vừa nhắc tới cũng chẳng phải hàng ngôi sao gì, chỉ là có tiếng tăm hơn cậu chút chút thôi.
“Tôi không phải…”
Đường Tư Kỳ định đoán tiếp nhưng vắt não cũng không ra, cuối cùng đành phải bỏ cuộc: “Xin lỗi không nhớ ra tên anh nhưng dù sao tôi đã thấy anh trên một bộ phim truyền hinh nào đó rồi.”
Lúc này, cậu thanh niên mới chính thức giới thiệu: “Tên tôi là Sở Hy Văn. Sở trong sở quốc, hy trong hy vọng và văn trong văn hoá. Tôi đích thực có tham gia một vài bộ phim truyền hình chẳng qua không phải nam chính, chỉ đóng tuyến phụ, hơn nữa còn là tuyến phụ thứ mười tám ít thoại ít đất diễn…”
“À…chào anh, vừa rồi anh định hỏi tôi việc gì thế?”
“Là thế này, tự nhiên tôi có lịch trống nên nổi hứng đặt vé máy bay tới Sri Lanka đổi gió nên cũng chưa chuẩn bị gì hết. Xin hỏi chị có biết gần đây có khách sạn nào không? Rồi muốn qua đó thì đi bằng cách nào?” Sở Hy Văn thật thà hỏi.
Đường Tư Kỳ: “Đối với khách sạn anh có yêu cầu gì không?”
Sở Hy Văn đáp ngay: “Rẻ là được.”
Đường Tư Kỳ ngẫm nghĩ giây lát, thực ra trong số các khách sạn tại trấn Negombo thì cái khách sạn cô chọn có mức giá tốt nhất rồi, thế nên cô liền sảng khoái nói luôn: “Hay là anh đi theo tôi đi, khách sạn tôi thuê khá rẻ, 100 đồng một đêm, có máy lạnh.”
“Xịn vậy! Ok ok, tôi theo chị”, Sở Hy Văn không chút do dự, lập tức quyết định ngay.
Và thế là hai người chia tiền thuê chung một chiếc taxi tới trấn Negombo.
Trên xe, Đường Tư Kỳ thuận miệng hỏi: “Những phim anh đóng là phim gì vậy?”
Sở Hy Văn đọc tên bốn năm bộ song Đường Tư Kỳ chẳng biết bộ nào.
Bầu không khí xấu hổ nhàn nhạt bao trùm. Đến giờ Đường Tư Kỳ mới ý thức được ban nãy mình thất thố đến nhường nào. Bất quá đây là lần đầu tiên cô gặp một diễn viên ngoài đời thực, thế nên cũng khá thích thú cùng tò mò.