Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 413: Một lời khó nói hết
Đường Tư Kỳ cười cười: “Anh là đại minh tinh bằng xương bằng thịt đầu tiên mà tôi gặp đấy.”
Sở Hy Văn sờ sờ cánh mũi: “Tôi muốn đính chính lại một chút, trước mắt tôi vẫn chưa phải đại minh tinh, còn đang lẹt đẹt ở tầng dưới cùng của giới giải trí thôi.”
Đường Tư Kỳ ha ha cười nói: “Chào anh, tôi tên Đường Tư Kỳ, là hoạ sĩ lữ hành nghiệp dư tuyến thứ mười tám.”
Một vài câu bông đùa giúp bầu không khí thoải mái hơn hẳn. Chuyện trò đôi câu thì xe dừng trước cửa khách sạn.
Đường Tư Kỳ nhanh chóng làm thủ tục nhận phòng và bất ngờ hơn khi phát hiện có vài khách Trung Quốc cũng đang lưu trú tại đây. Thế mới biết, các khách sạn giá rẻ luôn là sự lựa chọn lý tưởng của dân du lịch bụi.
Một ông anh đúng chất cao to đen nhưng không hôi, tên Cao Quang Vũ, mọi người hay gọi là anh Quang. Hơn ba mươi tuổi, đã đi thám hiểm hơn 40 quốc gia, vừa từ Ấn Độ tới Sri Lanka ngày hôm nay.
Từ Trân, hơn bốn mươi tuổi, làm nghề đánh hàng thuê.
Và cô em Tiểu Phàm năm nay vừa qua hàng băm, cũng là dân phượt chuyên nghiệp, mới kết thúc chuyến hành trình dài hơi, hiện đang ở Negombo nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trong ba người, rõ ràng chị Trân lớn tuổi nhất nhưng lại là người nhận ra ngôi sao sắp nhú Sở Hy Văn
“Ồ, cậu trai trẻ, là diễn viên phải không? Đóng chung phim với Trần Khê Minh đúng không? Tôi nhận ra mà, tôi là fan của Trần Khê Minh, xem phim chú ấy đóng từ nhỏ tới lớn, nói không phải khen chứ diễn xuất của chú ấy đỉnh thật sự. Mà cậu diễn cũng tốt lắm cậu nhóc, cậu vào vai gián điệp rất hợp. Cái cảnh hai người kết hợp ăn ý dã man, lúc đó tôi xem mà nổi da gà, tới giờ vẫn còn nhớ mãi.”
Sở Hy Văn được khen mà vừa thích vừa ngượng. Nhưng cũng nhờ vậy mọi người mới biết hoá ra cậu trai trẻ này là “tiểu thịt tươi” trong giới giải trí.
Chị Trân hỏi tiếp: “Nhóc con, bao tuổi rồi?”
Vì chưa nổi tiếng nên chưa có kinh nghiệm giao lưu, Sở Hy Văn tỏ ra khá lúng túng: “Em…năm nay em 24.”
“Ối trời, năm tuổi à, năm tuổi mà dám đi du lịch? Nhớ phải chú ý an toàn đấy, cẩn thận coi chừng…” Chị Trân bỏ lửng câu nói khiến ai đó lo ngay ngáy
“Không, không thể nào. Em đã xui lắm rồi, đóng phim nào flop phim đấy, chắc không thể xui hơn nữa đâu ha?” Sở Hy Văn mếu máo muốn khóc.
Anh Quang vẻ mặt nghiêm nghị, lại gần vỗ vai: “Không sao đâu chú em, đừng vội, từ từ rồi sẽ ứng nghiệm, năm xui tháng hạn không thoát được đâu.”
Đường Tư Kỳ nhìn Sở Hy Văn bị doạ tới mặt mũi trắng bệch thì vừa thương vừa buồn cười. Bất chợt cô nhớ tới Trương Thiên Ý. Nếu có thêm cô nàng ấy ở đây chắc chắn sẽ càng xôm tụ, thể nào cậu chàng cũng được một lá sớ hướng dẫn những điều cần tránh trong năm tuổi cho xem.
Nghiêm túc chưa được năm phút là các ông anh bà chị gồng hết nổi, bò lăn bò toài cười nghiêng ngả, lúc này Sở Hy Văn mới biết mình bị trêu, cũng nhẹ nhõm gãi đầu cười hề hề.
Cách làm quen của những người trẻ là vậy đấy, rất tự nhiên và phóng khoáng. Chị Trân cùng Tiểu Phàm nhiệt tình hướng dẫn mọi người những điều cần lưu ý ở Negombo. Riêng Đường Tư Kỳ quan tâm nhất tới vấn đề ăn uống
“Chị Trân ơi, gần đây có quán nào ngon ngon không chị?”
Từ Trân lắc đầu: “Mấy quán quanh đây đều như nhau cả, chỉ có nhà hàng hải sản là còn tạm được nhưng giá khá chát, chị không khuyến nghị.”
Đường Tư Kỳ: !!!
Sao có thể chứ?! Du lịch mà thiếu mất ẩm thực thì còn gọi gì là hưởng thụ?! Chẳng lẽ ngày đầu tới Negombo phải gặm mỳ gói thật sao~~
Sở Hy Văn cũng hoảng không kém: “Thế phải làm sao bây giờ? Khách sạn có phòng bếp không? Có thể tự nấu được không?”
Đường Tư Kỳ liếc cậu chàng một cái. Thế hệ gen Z mà cũng biết nấu cơm cơ à?!
Từ Trân gật đầu cười: “Có thể tự nấu. Đợi lát nữa chị dẫn mấy cưng đi đào nghêu sò. Sáng nay chị ra chợ mua được mớ tôm tươi đang cấp đông trong bếp kìa, đợi lát mua thêm chút rau cỏ nữa, tối nay chúng ta ăn ở khách sạn đi.”
Đi đào nghêu sò?! Đường Tư Kỳ thích thú ra mặt, nhỏ lớn cô chưa chơi cái trò này bao giờ nhưng nghe là thấy vui vui rồi đấy.
Ban nãy lúc nghe chị Trân nói quanh đây chẳng có chỗ nào ăn ngon, Đường Tư Kỳ gần như sụp đổ. Không nghĩ chỉ một tiếng đồng hồ sau, tinh thần lại phơi phới, niềm vui lại dâng trào.
Dưới sự dẫn dắt của Từ Trân, cả đoàn tập hợp, bờ biển thẳng tiến. Anh Quang không hổ là trưởng ban ngoại giao, mới nói nói mấy câu đã lừa được một chú em người Ý siêu đẹp trai đi cùng.
Tiểu Phàm hí hí trêu: “Sở Hy Văn có đối thủ rồi nhá.”
Cái khác không nói chứ riêng về khoản này Sở Hy Văn tự tin số hai không ai dám nhận số một. Cậu chàng vuốt vuốt bộ tóc bóng lồng bóng lộn, khẳng định chắc nịch: “Làm gì có ai qua được em.”
Đường Tư Kỳ lơ đãng đánh mắt quá. Ôi mẹ ơi, thật sự một lời khó nói hết…
Ban nãy ở sân bay, tuy đầu tóc có hơi lộn xộn nhưng lại toát lên dáng vẻ phong trần cực kỳ nam tính. Còn bây giờ sau khi tắm rửa xong, ngăn nắp quá chải chuốt quá đâm ra lại có cảm giác hơi…dầu mỡ.
Thú thực thì kiểu tóc này giống hệt cái thời thập niên 90 đầu bổ luống vuốt keo bóng nhẫy, sợi nào sợi nấy cứng đơ gió thổi không bay, kết hợp trên khuôn mặt baby boy búng ra sữa, thực sự là thảm không nỡ nhìn.
Đúng là uổng phí sắc đẹp trời cho. Đường Tư Kỳ thở dài lắc đầu, làm tiểu thịt tươi non tơ không muốn, học đòi chững chạc già dặn chi không biết.
Từ khách sạn đi bộ một tí là thấy biển xanh thơ mộng, sóng vỗ rì rào, gió thổi lồng lộng. Trong khi mọi người thoải mái tận hưởng gió biển thì anh chàng Sở Hy Văn lại vất vả loay hoay che che chắn chắn cho mái tóc. Khó khăn lắm cậu mới vuốt được cho nó vào nếp, không thể để gió thổi rối bù lên.