Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 416: Hương vị quê nhà
Vẫn là chị Trân có phản ứng đầu tiên. Chị cầm đũa lên dè dặt nhích một miếng nhỏ, nhưng còn chưa kịp nuốt xuống đã lúng búng bật ngón cái khen ngợi.
“Ngon! Ngon nha!”
Trình độ này phải sánh ngang với đầu bếp nhà hàng.
Thấy vậy, Đường Tư Kỳ cũng mạnh dạn gắp một gắp. Ôi hương vị quê nhà đây rồi, cay tê mồm sướng mê ly, nhưng tài ở chỗ là vẫn giữ được trọn vẹn vị tươi ngọt tự nhiên của con nghêu
“Nấu ngon như này sao không mở nhà hàng, đi làm diễn viên chi cho uổng vậy”
Sở Hy Văn cười hả hả: “Ý kiến hay đấy, nếu vài năm nữa mà không nổi thì em qua Sri Lanka làm ông chủ nhà hàng hải sản.”
Trong lúc ấy nồi cháo tôm của chị Trân ở trên bếp cũng chín nhừ, toả hương thơm ngào ngạt. Sở Hy Văn được các anh các chị khen thì sướng nổ mũi, hí hửng trổ tài thêm món cải xào dầu hào cùng canh cà chua trứng.
Thế là dưới sự phối hợp của hai đầu bếp Từ Trân và Sở Hy Văn, năm anh chị em đã có một bữa gặp mặt thấm đẫm tình quê ở nơi xứ người xa xôi.
Tiểu Phàm nhiệt tình chia sẻ kinh nghiệm: “Về lộ trình tham quan Sri Lanka mọi người có hai sự lựa chọn, nếu không đến Lion Rock ở phía Bắc thì điểm dừng chân đầu tiên rất có thể là Kandy. Cá nhân em thì lại thích Nuwara Eliya hơn cả, những khu vườn trà ở đó đẹp tuyệt vời. Bờ biển Mirissa thì khỏi phải nói, quá nổi tiếng rồi. Vào mùa đông họ có dịch vụ đi tàu ra biển xem cá voi xanh và cá heo cực kỳ hút khách du lịch. Trước khi tới thủ đô Colombo, mọi người sẽ đi qua đảo Galle. Nhất định phải dừng lại nhé vì ở đó có nhiều chỗ chơi lắm, pháo đài cổ này, tường thành này và cả ngọn hải đăng nữa. Đảo Galle chính là nơi em dừng lại lâu nhất trong toàn bộ chuyến hành trình đấy. À đúng rồi, nhất định nhất định phải đi thử xe lửa Sri Lanka nha, chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng. Mọi người có thể chọn tuyến vườn trà hoặc tuyến bờ biển. Cái hồi em đi tuyến vườn trà em chết mê chết mệt luôn, phong cảnh núi non hai bên đường thực sự đẹp tới ná thở.”
“Tuyến bờ biển là sao? Không lẽ đi tàu hoả cũng có thể nhìn ra biển?” Sở Hy Văn nghi hoặc hỏi.
“Chứ sao? Ủa cậu chưa thấy bao giờ hả? Đường ray xe lửa chạy dọc theo bờ biển, ngồi trên tàu thậm chí còn nghe được cả tiếng sóng vỗ nữa.”
Sở Hy Văn há hốc miệng: “Đã vậy sao? Em muốn đi, em muốn đi! Mọi người, hành trình kế tiếp của mọi người thế nào?”
Cao Quang Vũ nhún nhún vai: “Chuyến này anh ở Ấn Độ lâu quá đâm ra có phần nặng nề, nói chính xác hơn là cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ rồi thế nên giờ chỉ muốn thư giãn thả lỏng, cũng không có hành trình gì cụ thể. Nghe Tiểu Phàm nói thấy cũng thú vị, chắc anh sẽ tham quan Sri Lanka theo lộ trình đó.”
Sở Hy Văn vội nói: “Lần này em tới Sri Lanka cũng là quyết định nhất thời, hứng lên là book vé đi luôn chẳng chuẩn bị gì, cũng không có kinh nghiệm du lịch nước ngoài, hay anh dẫn em theo được không?”
Trên mặt Cao Quang Vũ thoáng nét do dự. Mặc dù Sở Hy Văn có tài nấu nướng thật đấy nhưng điệu đà ỏn ẻn hơn con gái, nhìn là biết không phải dạng giỏi chăm sóc bản thân càng không thể chịu cực chịu khổ. Mà mục tiêu anh xuất ngoại lần này là đi nhiều trải nghiệm nhiều, thậm chí ăn bờ ở bụi cũng không thành vấn đề, nếu phải dắt theo cái đuôi phiền phức chẳng thà anh đi một mình còn hơn. Cao Quang Vũ nhìn sang Đường Tư Kỳ: “Tiểu Kỳ, em thì sao? Em định đi riêng hay đi chung cùng mọi người?”
Từ Trân rôm rả góp vui: “Đi chung đi, chị ở Negombo còn có chút việc, nào xong sẽ đuổi theo mọi người. Nếu có duyên khi ấy chúng ta lại hội ngộ.”
Đường Tư Kỳ thì lại tỏ ra khá ái ngại. Một mình cô đi cùng hai người nam giới nghe chừng không được hay cho lắm. Tuy rằng đều là người Trung Quốc cả nhưng nào có quen thân gì đâu. Đường Tư Kỳ khéo léo thoái thác: “Em cũng có tí việc ở Negombo. Chị Trân ơi, chị qua đây buôn hàng chị có biết về tình hình giá cả của đá sa-phia không?”
Từ Trân sửng sốt: “Em muốn mua sa-phia hả?”
Đường Tư Kỳ gật đầu: “Vâng, chị bạn em muốn mua. Chị ấy làm thiết kế trang sức nên đang có nhu cầu nhập một lô sa-phia chất lượng tốt. Em sang trước thám thính thị trường giúp chị ấy.”
Từ Trân cười cười: “Thế thì lại tình cờ quá, lần này chị qua đây cũng là để mua giúp đá quý và hồng trà Sri Lanka. Vậy để mai đi, sáng mai chị dẫn mấy người này đi chợ hải sản rồi về dẫn em tới chỗ mấy cửa hàng cung ứng đá quý.”
“Thật sao ạ?” Đường Tư Kỳ kinh hỷ vô cùng: “thế thì tốt quá, em cám ơn chị trước.”
Có người thành thạo dẫn đường tất nhiên là nhanh hơn một mình cô tự lần mò rồi.
Sở Hy Văn: “Đá sa-phia hả? Em cũng có hứng thú. Hai chị tính ở lại Negombo lâu không? Nếu không lâu thì tụi em đợi hai chị rồi bốn đứa mình cùng đi chung cho vui. Anh Quang thấy thế nào?”
Sở Hy Văn thừa sức nhìn ra Cao Quang Vũ không chào đón mình. Nếu có chị Kỳ và chị Trân đi cùng thì khác thế nên cậu chàng nhất quyết ôm đùi hai chị.
“Thế thì đợi thêm mấy ngày nữa cũng được, anh tranh thủ nghỉ ngơi lấy lại sức”, Cao Quang Vũ nhún vai ra điều không thành vấn đề.
Bữa tối lai rai tới tận khuya mới kết thúc. Mỗi người một chân một tay dọn dẹp rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Bình minh trên biển rất sớm, mặt trời vừa hé rạng là mọi người lục tục rời giường, ăn qua loa bữa sáng rồi rồng rắn theo chị Trân đi chợ hải sản.
Negombo là một làng chài nhỏ, đơn sơ và mộc mạc. Không ô nhiễm khói bụi, không ồn ào còi xe. Góc nào cũng tĩnh tại, yên bình.
Điều khác biệt đầu tiên Đường Tư Kỳ nhận thấy chính là, Thái Lan tồn sùng đạo Phật còn Sri Lanka là Thiên Chúa Giáo. Cứ đi một lát cô lại bắt gặp những giáo đường trang nghiêm cổ kính.