Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 417: Đắt như tôm tươi
Trong một cái trấn nho nhỏ mà có đến tận hai chợ sỉ hải sản. Từ Trân quen đường quen lối, dẫn đám em tới khu chợ trung tâm hơn, rộng lớn hơn và chuyện bày bán những mặt hàng tươi sống vừa đánh bắt trong ngày.
Từ đằng xa, còn chưa nhìn thấy cổng chợ đã ngửi được mùi tanh của cá rồi. Càng lại gần, cái mùi đặc trưng càng nồng nặc xộc thẳng vào trong khoang mũi, có thể tưởng tượng khung cảnh bên trong hỗn độn đến chừng nào.
Sở Hy Văn do dự dừng bước: “Hay là mọi người vào đi, em đứng ngoài chờ.”
Vừa nói cậu chàng vừa giơ tay che kín mũi, vẻ mặt kỳ thị thấy rõ.
Cao Quang Vũ cười nhạo: “Lắm chuyện quá.”
Sở Hy Văn: “Mọi người vào chọn đi, chọn bao nhiêu cũng được, lát về em nấu, trưa nay em đứng bếp phục vụ các anh chị.”
Cậu ấy chủ động nhận việc, Cao Quang Vũ cũng không còn gì để nói, phất tay một cái dẫn đầu đoàn đi vào bên trong.
Đường Tư Kỳ nhón gót đi theo. Sở dĩ phải nhón vì dưới mặt đất khắp nơi đều có nước, nhớp nháp, đen xì. Không cẩn thận văng lên quần áo là giặt mệt.
Nhưng bù lại cá biển, tôm biển tươi roi rói, nhiều đến độ họ chất thành từng đống để tràn ra, sạp này nối tiếp sạp kia chạy dài hun hút.
Từ Trân như một hướng dẫn viên chuyên nghiệp: “Ở đây họ buôn bán kiểu sỉ thế nên không bán từng cân mà bán theo đống như này này.”
Đường Tư Kỳ liếc nhìn đống tôm vun cao có ngọn, hỏi bâng quơ: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Ông chủ đưa ra một con số, Đường Tư Kỳ nhanh chóng làm ngay một phép tính nhân trong đầu. Ồ, chỉ bốn mươi nhân dân tệ thôi à, cũng rẻ đấy chứ. Nhưng cô muốn đi xem thêm đã.
Tuy nhiên vừa quay mặt đi, đống tôm đã bị người khác hốt mất.
Đường Tư Kỳ chặc lưỡi, đúng là đắt như tôm tươi!
Cả nhóm đi dạo một vòng, cuối cùng quyết định trưa nay sẽ ăn tôm, cua và mực.
Tuy rằng khả năng nấu nướng của Từ Trân có hạn nhưng năng lực chọn hải sản thì thượng thừa, vì chị sinh ra ở miền biển mà, nhắm mắt cũng phân biệt được con nào ươn con nào tươi.
Tay chị nhặt thoăn thoắt, miệng tanh tách mặc cả. Cuối cùng mua được giá hời, tôm cua mực gì đó đều đồng giá 50 đồng hết.
Số lượng thì khỏi phải nói, túi nào túi nấy đầy tràn miệng, nhiều đến độ Đường Tư Kỳ níu lưỡi. Từng này năm người ăn sao hết chứ!
Bốn chị em chia nhau khệ nệ xách ra, Sở Hy Văn nhìn thấy cũng phải sửng sốt bật thốt: “Sao nhiều vậy?”
Cậu đón lấy bịch tôm từ tay Đường Tư Kỳ, mở ra kiểm tra rồi liên tục gật gù: “Ngon, ngon, tôm ngon nha.”
Xong lại ghé mắt sang các bịch khác, cuối cùng ngẩng lên dành tặng chị Trân một lời tán thưởng chân thành: “Chị chọn hải sản đỉnh đấy! Chỗ này mua hết bao nhiêu chị?”
Nghe Từ Trân nói xong, Sở Hy Văn lại một lần nữa há hốc miệng: “Trời ơi size cua này mà mua ở trong nước nhẹ nhàng cũng phải bảy tám chục một cân. Hôm nay chúng ta lời to rồi.”
Niềm vui được hời lấn át tất cả, bỗng nhiên cảm thấy có xách nặng tới mấy cũng xứng đáng vô cùng.
Năm anh chị em lại rồng rắn kéo nhau về khách sạn, mỗi người một chân một tay hỗ trợ rửa sạch hải sản, Sở Hy Văn pha nước sốt chuẩn bị lên lửa.
Mặc dù hơi gớm chiếc tạp dề cũ kỹ cáu bẩn dầu mỡ nhưng Sở Hy Văn cũng phải cắn răng mà đeo vào. Vì hôm nay lượng hải sản nhiều, không mặc tạp dề là bẩn áo chắc luôn. Chỉ là từ lúc mặc chiếc tạp dề vào, cả người cậu cứ không thoải mái, làm cái gì cũng ngượng nghịu cứng ngắc như robot.
Vì cũng đã hiểu nhau rồi nên Từ Trân phì cười an ủi: “Yên tâm đi vẫn đẹp trai lắm, tụi chị không chụp lại ảnh đâu, không phải lo.”
Sở Hy Văn rưng rưng: “hức hức nhất định là chị chỉ đang ăn ủi em thôi…em khồng tin…”
Nói đoạn cậu quay đầu hỏi Đường Tư Kỳ: “Chị Kỳ, chị nói đi.”
Cao Quang Vũ ghét nhất cái tật lề mề dông dài này của Sở Hy Văn: “Giờ là nấu cơm hay đóng phim? Lẹ lên anh mày đói lắm rồi.”
Sở Hy Văn tủi thân trề môi.
Đường Tư Kỳ cười ha hả: “Đẹp trai lắm, nấu ngon lại càng đẹp hơn.”
Ai ngờ câu này lại càng khiến nội tâm tan vỡ, Sở Hy Văn hằm hằm nhìn đống hải sản, ánh mắt toé lửa. Vẻ đẹp trai của cậu lại phải dựa vào chúng hay sao?!
Cũng không biết có phải do muốn mau chóng cởi bỏ chiếc tạp dề xấu hoắc xuống không mà Sở Hy Văn làm việc rất nhanh, như kiểu nhấn vào nút X2 tốc độ vậy.
Tôm luộc, cua hấp, cua sốt cay, mực chiên vòng lần lượt ra lò. Chế biến đơn giản nhưng hương vị miễn chê.
Vừa buông chảo một cái là Sở Hy Văn tháo ngay chiếc tạo dề ra khỏi cổ, lao lên phòng vốc nước rửa mặt.
Cái mặt cậu lúc này bóng nhẫy không khác gì chảo dầu chiên mực ban nãy!
Khi Sở Hy Văn xuống lầu một lần nữa, nét đẹp trai sáng láng đã được khôi phục. Rất tiếc, mọi người ở đây mê ăn hơn mê phim thần tượng. Có tạo nét cơ nào thì vẫn không quyến rũ bằng mâm hải sản thơm nức mũi trên bàn.
Quả thực hải sản tươi sống, càng chế biến đơn giản lại càng ngon, càng làm bật lên vị ngọt tự nhiên nguyên bản.
“Ôi no quá, em không thở được nữa rồi!” Tiểu Phàm gồng hết nổi, buông đũa tựa ra sau ghế, há miệng thở.
Cao Quang Vũ cũng vô cùng thoả mãn: “Anh sang bên Ấn ăn cà ri nhiều đến độ nghĩ thôi đã muốn ói. Giờ đối với anh chỉ cần món nào không có cà ri thì đều là mỹ vị cả. Nhưng phải công nhận Tiểu Sở rất có tài bếp núc, sau này phát huy thêm nhé chú em.”
Đường Tư Kỳ hoàn toàn tán đồng còn dí dỏm góp thêm một câu: “Em no chết mất nhưng được chết vì ăn đã đời hải sản trên đời hỏi có mấy ai, hahaaa…”
Từ Trân cười ầm lên: “Mà phải công nhận hải sản ở đây rẻ thật, chúng ta ăn bữa này tính ra mỗi người chưa tới 50 đồng. Mấu chốt là siêu tươi siêu ngọt, ăn sướng mồm. Được rồi giờ no nê rồi đúng không, Tiểu Kỳ, chị dẫn em lên trấn đi gặp mấy cửa hàng cung ứng đá quý chị hay hợp tác, để xem có giúp gì được cho bạn em không.Y”