Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 418: Săn đá quý
Đá quý huyền bí và lấp lánh luôn có sức hút với tất cả mọi người. Kể cả dân chuyên hay không chuyên thì cũng không thể cưỡng lại trước vẻ đẹp của nó.
Chủ đề này vừa khởi lên, tất cả cùng nhao nhao, ai cũng đòi đi theo xem cho biết.
Thế là lại rồng rắn lên mây kéo đàn kéo lũ. Từ khách sạn lên trấn cũng phải mất một đoạn đường, giữa trưa thời tiết nắng nóng, lại vừa ăn no xong chắc mấy con giời này không cuốc bộ nổi mất. Từ Trân tính toán giây lát rồi quyết định vào gặp ông chủ khách sạn hỏi thuê mấy chiếc xe điện.
Nói là buổi trưa nắng nóng nhưng có gió biển thổi suốt nên nền nhiệt độ cũng không quá cao. Ngược lại vừa có nắng vừa có gió mang lại cảm giác rất thoải mái, dễ chịu.
Làng chài nhỏ bình thường đã không ồn ào náo nhiệt, giấc trưa lại càng thong thả bình yên.
Những cánh cổng khép hờ, mèo lười nằm lim dim trên bờ tường, lâu lâu loáng thoáng tiếng chó sủa xa xăm rồi lại thôi.
Mọi người đang nghỉ ngơi sau một buổi sáng lao động hăng say, tôm cá trĩu giỏ.
Khung cảnh hiện lên hệt một bức tranh làng quê yên bình, mộc mạc và quá đỗi dung dị.
Có một thoáng, Đường Tư Kỳ ảo giác mình không phải khách du lịch mà chính là một ngư dân sinh sống tại nơi đây.
Đi bộ có thể lâu chứ nhảy lên xe điện vít ga phát là lên tới trấn.
Tới nơi, Đường Tư Kỳ liền gọi video cho Từ Thiên Ngưng sau đó hai chị em cùng đi dạo cửa hàng. Chỉ khác là một người đi trực tiếp còn một người xem qua màn hình điện thoại.
Bởi vì bản thiết kế của Từ Thiên Ngưng yêu cầu viên sa-phia không to quá 1 cara, thế nên Đường Tư Kỳ chỉ tập trung vào loại hàng kích thước nhỏ nhưng phải đảm bảo chất lượng cao, bề mặt hoàn hảo không một tỳ vết.
Ông chủ tiệm vừa bày hàng ra vừa giới thiệu, Từ Trân đứng một bên phụ trách phiên dịch.
Khay lớn khay nhỏ nhanh chóng xuất hiện trước mặt Đường Tư Kỳ.
Cùng là đá sa-phia, cùng kích cỡ dưới 1 cara nhưng màu sắc, độ tinh khiết, đường vân mỗi viên mỗi khác và giá cả cũng đủ mức. Đương nhiên cái này còn tuỳ thuộc vào số lượng mua nữa.
Từ Thiên Ngưng quan sát rất tỉ mỉ, cẩn thận ghi chép vào sổ tay. Nhìn chung giá mặt bằng mềm hơn trong nước và chất lượng đá cũng tốt hơn.
Ngoài sa-phia, Từ Thiên Ngưng nhờ cô em Tư Kỳ quay cho xem thêm thạch anh, ngọc lục bảo và rất nhiều các loại đá quý khác.
Sau khi xem xét hết một lượt, trong đầu Từ Thiên Ngưng bỗng nảy ra ý tưởng mới.
Trước đây chị đi theo hướng sản xuất hàng loạt nhưng đá quý thì mỗi viên mỗi vẻ, không thể ép chúng phải giống nhau được. Nhưng chính từ cái không đồng đều đó, Từ Thiên Ngưng chợt nảy ra sáng kiến sao không biến chúng thành những bộ trang sức độc nhất vô nhị. Chị có thể thiết kế theo ý tưởng của khách hàng để cho ra đời những sản phẩm cá tính, mang đậu dấu ấn cá nhân của từng vị khách.
Nhưng muốn làm được như vậy, trước tiên phải khai thông mở đường với đầu Sri Lanka đã.
“Để chị hoàn thành nốt công việc ở đây rồi sẽ bay sang đó một chuyến”, Từ Thiên Ngưng quyết đoán nói.
Đường Tư Kỳ sững sờ: “Thật sao? Thế em có cần ở lại Negombo đợi chị không?”
“Không cần, em cứ đi chơi của em đi, chắc chị phải bận ít hôm nữa, em cho chị địa chỉ khách sạn với nhà cung ứng bên đó là được.”
Nhờ chuyến đi Thái Lan lần trước, Từ Thiên Ngưng đã học được cách đặt vé máy bay, book phòng khách sạn, đổi tiền tề, sử dụng phần mềm phiên dịch, tra bản đồ…nói chung là những kỹ năng cơ bản cần thiết khi ra nước ngoài. Ngay cả chút vốn liếng tiếng Anh ít ỏi rơi rụng từ ngày ra trường tới giờ cũng đang được chị góp nhặt lại từ từ.
“Ok, thế em vừa đi vừa chờ nhé, khi nào book xong vé thì báo em.”
Đường Tư Kỳ đã xong việc nhưng Từ Trân vẫn còn vướng vài đơn hàng nữa thế nên cả nhóm thống nhất lùi lại hai ngày sau xuất phát.
Đối với việc sắp xếp lịch trình thời gian địa điểm, Sở Hy Văn hoàn toàn không có ý kiến, miễn sao cho cậu ấy bám càng là được.
Đúng hai hôm sau, bốn người gồm Đường Tư Kỳ, Từ Trân, Sở Hy Văn cùng Cao Quang Vũ xuất phát lên đường, bắt đầu chuyến hành trình khám phá Sri Lanka.
Thể theo lời đề cử của người đi trước Tiểu Phàm, bọn họ chọn Kandy là trạm dừng chân đầu tiên.
Từ Negombo tới Kandy tuy khoảng cách không xa nhưng toàn là đường đèo ôm núi quanh co ngoằn nghèo thế nên tổng thời gian phải mất chừng hai tiếng rưỡi.
Trước giờ xuất phát, Tiểu Phàm cười tít mắt, vẫn là nụ cười phớ lớ không thấy tổ quốc đâu nhưng rất đỗi nhiệt thành: “Khi nào về nhớ quay lại đây tìm em nhé, em ở chỗ này đợi mọi người, à tất nhiên là phải trong thời hạn thị thực.”
Bất chợt Đường Tư Kỳ nhớ tới câu nói lần trước Tiểu Phàm tâm sự với mình: “Khi nào chị đi hết một vòng Sri Lanka, chị sẽ lưu luyến Negombo. Cái làng chài này nhỏ nhỏ mà có võ đấy!”
“Được, chị sẽ quay về tìm em!” Đường Tư Kỳ sảng khoái đáp lời.
Những người khác cô không rõ nhưng cô khẳng định sẽ quay về rồi vì có hẹn với chị Thiên Ngưng ở đây mà.
Kandy nằm ở miền Trung Sri Lanka, là đô thị lớn thứ hai chỉ sau thủ đô thương mại Colombo. Nơi đây từng là kinh đô của các vương triều cổ đại trong lịch sử Sri Lanka. Và được tổ chức UNESCO công nhận là di sản thế giới vào năm 1988.
Khác với Negombo, người dân nơi đây theo đạo Phật. Đền Sri Dalada Maligawa hay còn có tên khác là chùa Răng Phật là nơi lưu giữ xá lợi răng Phật lâu đời nhất. Chính vì thế, Kandy không chỉ là một đô thị hành chính mà còn là thành phố tôn giáo nổi tiếng, là nơi linh thiêng và đáng kính của cộng đồng Phật giáo Sri Lanka cũng như trên toàn thế giới.
Đồng thời, Kandy cũng là thành phố đầu tiên Đường Tư Kỳ tham quan kể từ khi nhập cảnh đất nước Sri Lanka.