Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 419: Cố đô Kandy - yên bình miền đất Phật
Ngồi trên xe không có việc gì làm, Đường Tư Kỳ buồn tay buồn chân lôi điện thoại ra nghịch một hồi mới sực nhớ. Quái lại, từ hôm cô đến đây tới giờ, hình như hệ thống hơi yên ắng quá thì phải?!
Đường Tư Kỳ kiểm tra danh sách vật phẩm của Tiểu Bạch. Trải qua trạm Thái Lan, cô đã giúp Tiểu Bạch chuộc lại kha khá đồ đạc, phòng ốc của cậu nhóc cũng nhờ đó mà tươm tất hẳn lên.
Cô tiếp tục lướt xuống dưới, danh sách nghe chừng còn dài lắm. Để hỏi xem Tiểu Bạch đang cần cái gì cô sẽ ưu tiên chuộc trước.
Phương tiện giao thông ở Sri Lanka chưa phát triển, ví dụ trên xe buýt không có điều hoá, tài xế mở nhạc rất to, lại còn là nhạc Ấn nghe không hiểu gì hết. Nhưng nếu cởi mở đón nhận thì cũng là một trải nghiệm rất khác biệt, mang đậm bản sắc địa phương.
Ồn ào là thế vậy mà Sở Hy Văn ngồi bên cạnh cô vẫn há mồm ngủ say như chết.
Rồi hình tượng ở đâu, soái ca ở đâu???
Lúc bình thường cứ leo lẻo cái mồm các chị không được chụp hình em, để xem giờ ngủ mất xác thế này cậu cản tôi kiểu gì. Đường Tư Kỳ âm thầm mở camera điện thoại, giơ máy ảnh lên cao điều chỉnh góc độ. Đang loay hoay chưa kiếm được góc đẹp thì chị Trân ngồi ghế trên quay xuống. Thoáng một cái là biết tỏng ý định của cô em, chị nháy mắt ra hiệu: “Này, đưa điện thoại đây chị chụp cho.”
Từ Trân đón lấy điện thoại bấm liên tục mấy bức.
Đường Tư Kỳ rất ít khi chụp ảnh nhưng trong trường hợp này thì khác. Cô cười tít mắt, tinh nghịch giơ ngón tay chữ V, bộ dáng cực kỳ vui sướng.
Từ Trân cũng không nhịn được cười, khe khẽ nói bằng giọng gió: “Đổi chỗ cho chị, chị cũng muốn chụp.”
Đường Tư Kỳ liền rón ra rón rén đổi vị trí với chị Trân.
Từ Trân cũng hí hửng mượn hotboy say ngủ làm nền, liên tiếp tạo liền mấy dáng.
Đường Tư Kỳ nín cười quặn cả bụng, chụp năm tấm thì phải ba tấm bị rung bị mờ.
Chuyện vui như vậy, sao thiếu được Cao Quang Vũ
“Aizzz kỹ thuật của cô không được, để anh.”
Anh người cao tay dài, dễ dàng bắt được góc rộng, thế là cả ba cùng xúm lại xung quanh Sở Hy Văn, cười toe toét.
Anh trai hàng ghế đầu thấy mọi người loay hoay chụp ảnh thì có lòng tốt giúp đỡ, thế là anh ấy đón lấy máy chụp một tấm tập thể cả xe, tất nhiên trung tâm bức hình vẫn là chàng hotboy say ngủ Sở Hy Văn.
Buồn cười nhất là xe đông như vậy nhưng mọi người rất ăn ý, chỉ lặng lẽ toét miệng cười, không hề phát ra bất cứ tiếng động nào phá hỏng giấc ngủ hoàng tử.
Chụp xong mọi người lục tục quay về chỗ ngồi của mình, Cao Quang Vũ trả lại điện thoại cho Đường Tư Kỳ.
Đường Tư Kỳ đang định mở lên xem thì xe khẽ lắc, Sở Hy Văn thuận thế gục đầu lên vai cô.
Đường Tư Kỳ cũng không nghĩ gì nhiều, khẽ đẩy đầu cậu ấy về chỗ cũ.
Sở Hy Văn mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Xin lỗi ngại quá” rồi lại ngoẹo đầu sang bên kia tiếp tục dệt mộng.
Mãi một lúc sau, cậu chàng tỉnh ngủ hẳn mới hay bản thân vừa trở thành “phong cảnh đẹp” được cả xe tranh nhau chụp.
Sở Hy Văn trừng lớn mắt: “Cái gì? Chụp hình gì? Em lên hình có đẹp trai không?”
Từ Trân cười không khép được miệng: “Đẹp lắm đẹp cực kỳ, chỉ có điều phải giấu cho kỹ chứ lộ ra là các em gái thoát fan hết, hahaha”
Sở Hy Văn ruột nóng như lửa đốt, sốt sắng kéo tay Đường Tư Kỳ rối rít van nài: “Chị Kỳ, chị Kỳ xinh đẹp, chị cho em xem đi, nhìn một tí thôi cũng được, cho em xem đi mà. Đại ca, mỹ nữ, lão phật gia à, cho em xem đi…”
Cậu ấy bấu chặt muốn chết, Đường Tư Kỳ không thể thoát nên đành quăng cái điện thoại ra để cứu lấy cánh tay mình.
Sở Hy Văn lướt lia lịa, biểu cảm gương mặt từ thảng thốt, hãi hùng rồi chuyển sang suy sụp và cuối cùng là nhắm mắt buông xuôi không muốn tiếp nhận hiện thực…
Mãi 1 lúc lâu sau, lâu đến độ Đường Tư Kỳ ngỡ cậu ấy ngủ tiếp rồi thì mới nghe Sở Hy Văn sâu kín bộc bạch
“Cái nghề diễn viên này của bọn em giữ hình tượng quan trọng hơn giữ mạng sống. Mất hình tượng là coi như mất tất cả. Nhìn bề ngoài thì đẹp đẽ hào nhoáng vậy thôi chứ thực tế không phải sống cuộc sống của một con người…”
Mấy ngày ở chung chỉ toàn thấy dáng vẻ loi choi vô tri, không ngờ rằng Sở Hy Văn cũng có một mặt sâu sắc đến vậy. Đường Tư Kỳ yên lặng lắng nghe
“Sở dĩ em bạ đâu ngủ đó là vì thường xuyên phải thức khuya. Những hôm ra phim trường phải thức tới 3, 4 giờ sáng là chuyện như cơm bữa. Diễn viên chính phụ gì cũng đều phải thức hết. Bọn em là tuyến phụ cảnh quay thì ít mà thời gian chờ thì nhiều. Cứ vạ vật chầu chực rất mệt mỏi, thế nên em ngồi cũng có thể ngủ, đứng cũng có thể ngủ, thậm chí trang điểm xong xuôi rồi vẫn có thể ngủ mà không ảnh hưởng tới lớp makeup hay làm nhăn phục trang. Lúc phải vào vai quần chúng, em thích diễn tử thi nhất, chị biết sao không, vì có thể ngủ thoải mái mà không sợ bị ai phát hiện…”
Giọng cậu ấy trầm buồn, nụ cười thoáng nét chua chát. Đường Tư Kỳ có chút cảm thương, hoá ra nghề diễn viên lại thảm tới vậy.
Bình thường Sở Hy Văn hay tỏ vẻ ngôi sao, thú thực Đường Tư Kỳ cũng không thích cho lắm. Tuy nhiên không vì thế mà chối bỏ bản tính thiện lương, nhiệt tình cùng tài nấu nướng của cậu ấy. Tự dưng Đường Tư Kỳ cảm thấy áy náy quá, chỉ vì một phút nổi hứng nghịch ngợm khiến cậu ấy buồn.
“Nếu cậu không thích thì để tôi xoá.”
Sở Hy Văn thở dài: “Thôi không sao, chị cứ giữ lại đi.”
Đường Tư Kỳ không chắc chắn hỏi lại: “Có thể giữ thật sao?”
“Chịu thôi, ai bảo em đẹp trai quá chi nên ai cũng muốn chụp chung. Với cả dù chị có xoá thì trên xe vẫn còn nhiều người khác mà, biết đâu ban nãy họ cũng chụp.”