Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 420: Khéo ăn nói muốn gì được nấy
Cao Quang Vũ khó hiểu hỏi: “Họ là người Sri Lanka mà, họ chụp thì cậu sợ gì? Họ đâu quen biết cậu?”
Sở Hy Văn ai oán nói: “Biết đâu một ngày nào đó em nổi tiếng ở Nam Á thì sao, những tấm hình ấy sẽ trở thành vết đen trong lịch sử đại minh tinh…”
Nội tâm Cao Quang Vũ gào thét “đừng ai cản tôi, tôi muốn đấm người!”
Cũng may tâm hồn người nghệ sĩ vốn đa sầu đa cảm, tâm trạng tuột cũng nhanh mà lên cũng lẹ. Mới vừa ban nãy còn héo rũ héo rượi, ấy vậy mà xe vừa dừng bánh đã tươi không cần tưới
“Oaaa, Kandy sinh ra là dành cho em. Ngọn núi này, hồ nước này, ôi, giống hệt khung cảnh trong bộ phim lãng mạn tình quê mà em đã từng đóng trước đây.”
Từ Trân cười khằng khặc như địa chủ được mùa: “Bố ông, người ta là thành phố lớn đấy, quê đâu ra mà quê.”
Đường Tư Kỳ cũng không nhịn được, tủm tỉm nói: “Vai diễn của cậu cũng đa dạng quá nhỉ, từ gián điệp nằm vùng cho tới lãng mạn tình quê rồi hình như trước đó còn đóng cả phim thần tượng đô thị nữa đúng không? Hướng phát triển…” cô cẩn thận cân nhắc từ ngữ “…có vẻ hơi rộng nhỉ?!”
Sở Hy Văn nhún nhún vai: “Thì diễn viên tuyết 18 mà chị, làm gì có định hướng phát triển cũng làm gì có quyền lựa chọn kịch bản, miễn được lộ mặt với cả có thoại là nhận hết.”
Thôi thì vui buồn nghề nghiệp tạm gác sang một bên, giờ được vui chơi thì cứ vui chơi cho thoả đi đã.
Xuống xe, bốn anh chị em chung tiền bắt một chiếc taxi tới căn Homestay đã đặt trước.
Sở dĩ chọn căn này là vì vị trí của nó đẹp như mơ, nằm ngay trên sườn đồi cạnh hồ Kandy thơ mộng.
Bọn họ đặt hai phòng, phòng của Đường Tư Kỳ và chị Trân có View cửa sổ hướng thẳng ra phía hồ. Đang ngẩn ngơ đứng ngắm sóng nước long lanh cảnh hồ xinh đẹp thì điện thoại trong túi “tít tít” hai tiếng, Đường Tư Kỳ thoáng giật mình, không lẽ có nhiệm vụ mới?!
Quả nhiên nghĩ cái gì cái đấy tới ngay!
[Người chơi có một nhiệm vụ nhanh. Sau khi hoàn thành sẽ nhận được hai phần thưởng:
-1 bộ ghế nằm thư giãn ngoài trời cho quản lý
-10 ngày bảo hiểm sự cố du lịch.]
Gì chứ miễn có bảo hiểm sự cố du lịch là bảo làm gì Đường Tư Kỳ cũng làm. Nhưng mà chỉ có một nhiệm vụ thôi sao? Sợ rằng số lượng càng ít độ khó sẽ càng cao đây.
Đường Tư Kỳ nghi ngại Click mở
[Nội dung nhiệm vụ nhanh: Người chơi mua một bộ trang phục sari và mặc chụp ảnh tại ít nhất một danh thắng nổi tiếng trong thành phố.]
Đường Tư Kỳ: “…”
Định đánh nhanh thắng nhanh ngờ đâu gặp đúng đại địch.
Mặc sari?
Điên à, không đời nào!
Từ trên xuống dưới toàn bộ các tế bào trong cơ thể đều rần rần kháng nghị.
Ban nãy ngồi trên xe Đường Tư Kỹ đã thấy rồi, phụ nữ ở đây bất kể lớn nhỏ đều thích mặc váy dài mà kiểu quấn quấn, tà váy lướt thướt quét đất, giữa trán chấm một nốt ruồi đỏ chà bá, vẽ mắt đen đậm và đeo rất nhiều trang sức bằng vàng.
Nhìn là biết rất độc đáo rất đặc sắc rồi, cần chi phải mặc lên người đâu.
“Tiểu Kỳ? Xem gì mà mê mẩn thế? Vẫn đang xem ảnh của Tiểu Sở đấy à?” Chị Trân dí dỏm thích đùa.
Đường Tư Kỳ lắc đầu: “Không phải, em đang suy nghĩ tại sao phụ nữ Sri Lanka lại mặc trang phục truyền thống của người Ấn.”
Bởi vì tính chất công việc cho nên Từ Trân gần như chạy ngang chạy dọc khắp các quốc gia Nam Á. Rồi chính từ đó mới đẻ ra cái vụ mua hàng dùm. Dần già thấy kiếm ăn được nên chị chuyển hẳn qua lĩnh vực này. Mấy năm gần đây chủ yếu đóng đô ở Sri Lanka thế nên chị quen thuộc vùng đất này không kém gì dân bản xứ.
“Sari không phải chỉ có ở Ấn Độ, nó là trang phục truyền thống chung của các nước Nam Á như Sri Lanka, Bangladesh, Nepal, Pakistan. Sao thế, có hứng thú với kiểu váy đó hả?” Từ Trân cười hỏi.
Đường Tư Kỳ thoáng chút rối rắm: “Cũng hơi hơi, cơ mà ngày thường em rất ít khi mặc váy, không là không bao giờ mặc…”
Ai dè còn chưa nói dứt câu chị Trân đã kích động túm lấy tay cô, mắt sáng rỡ: “Này em nói chị mới nhớ, trước đó có rất nhiều nàng dặn chị mua dùm sari nhưng cái loại này hơi khó, phải mặc lên người mới biết được. Vừa nghe tin chị đang ở Sri Lanka là trong nhóm chat nhao nhao đòi livestream bán sari. Nhưng em cũng biết rồi đấy, chị có tuổi rồi, lại còn mập thù lù, quần thêm cái đấy vào nữa chắc thành đòn bánh tét mất. Nhưng em thì khác nha, xinh đẹp trẻ trung, vóc dáng nuột nà và quan trọng nhất là da em trắng mặc màu gì lên cũng nổi. Hay là làm mẫu cho chị đi, được không?”
Đường Tư Kỳ hãi hùng xua lấy xua để: “Đừng đừng đừng, em không làm được đâu, chị Trân à, đừng làm em sợ~~”
Từ Trân thuyết phục: “Chẳng phải bạn em muốn tới Sri Lanka bàn chuyện làm ăn sao, em giúp chị lần này, quay đầu lại chị sẽ hỗ trợ bạn em. Nói em nghe, Colombo mới là thủ phủ của châu báu. Nên nhớ rằng Colombo là thủ đô của Sri Lanka còn Negombo chỉ là một cái trấn nhỏ thôi. Các tay buôn lớn đều tập trung hết ở Colombo, giá cả đương nhiên cũng sẽ cạnh tranh hơn.”
Đúng là khéo ăn nói muốn gì được nấy, Từ Trân đánh đúng trọng tâm khiến Đường Tư Kỳ không thể không nghiêm túc cân nhắc.
Mấy hôm trước nếu không nhờ chị Trân thì không biết Đường Tư Kỳ phải mò mẫm ở Negombo bao lâu nữa mà kể cả có tìm được nhà cung ứng đá quý thì trời xa đất lạ, tiếng tung không rành, có khi bị lừa cũng chẳng biết ấy chứ.
Nếu được chị Trân hỗ trợ, chắc chắn công việc của chị Ngưng ở Sri Lanka sắp tới đây cũng sẽ suôn sẻ hơn, ít nhất tránh được một vài rắc rối không đáng có.
Thấy cô em cứ rối rắm đấu tranh, Từ Trân buồn cười quá, đang định bảo chị đùa thôi nào ngờ Đường Tư Kỳ đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, biểu tình nghiêm túc: “Em suy nghĩ kỹ rồi, cứ quyết định vậy đi, em giúp chị làm mẫu, coi như cảm ơn chị mấy hôm trước giúp em, với cả sắp tới chị bạn em sang đây cũng phải phiền chị hỗ trợ.”