Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 421: Hy sinh thân mình
Từ Trân phì cười: “haha em ngốc ngốc dễ thương ghê, chị nói giỡn thôi, nếu em không thích chị cũng đâu ép. Giúp bạn em giới thiệu nhà cung ứng cũng chỉ là việc tiện tay, không có gì ghê gớm. Chị với cô ấy làm hai ngành khác nhau, không xâm hại lợi ích cũng không phải đối thủ cạnh tranh. Lại nói chị em ta cũng coi như có duyên quen biết, hỗ trợ được em chị cũng rất vui. Nếu em không muốn làm mẫu cũng không sao, để chị nghĩ cách khác. Chị buôn nhiều mặt hàng ấy mà, thiếu một cái sari cũng chẳng kém đi đâu. Tiền kiếm sao hết được, em không cần lăn tăn vấn đề này.”
Nhưng Đường Tư Kỳ lại cực kỳ nghiêm túc: “Em tình nguyện mà. Nói thật thì em cũng muốn khiêu chiến chính bản thân mình một lần, thay đổi tí xem có đẹp không, nếu mặc đẹp em sẽ mua một bộ, đi chơi chụp ảnh cho hợp cảnh.”
“Em tình nguyện thật sao?” Từ Trân không chắc chắn nên cứ hỏi đi hỏi lại.
Đường Tư Kỳ gật đầu, biểu cảm điềm tĩnh, thể hiện đã suy nghĩ kỹ càng chứ không phải bồng bột nhất thời.
“Vậy được, thế giờ tụi mình nghỉ ngơi một chút cho đỡ mệt rồi đi ăn trưa, ăn xong chị dẫn em đi chọn sari, chị biết một cửa hàng chuyên bán sari đẹp lắm.”
Đường Tư Kỳ thoáng đánh mắt nhìn màn hình điện thoại. Thú thực thì tâm trạng cô cực kỳ phức tạp, không hề bình tĩnh như vẻ ngoài chút nào.
Chẳng trách lần này hệ thống chỉ ra một nhiệm vụ. Bởi chuyện này quá khó với cô mà. Bắt một con nhỏ quanh năm suốt tháng chỉ quần bò áo thun phải mặc váy vóc diêm dúa thật sự không khác nào bắt đi đầu thai chuyển kiếp.
Nhưng nhớ đến sự nhiệt tình của chị Trân cùng việc làm ăn của chị Thiên Ngưng, cô hy sinh chút thì cũng có là gì. Đường Tư Kỳ cắn răng, tự động viên mình.
Trong khi đó Từ Trân vui như mở cờ. Chị vào Group chat thông báo chiều nay có phiên livestream chấn động Sri Lanka
“A haha, cuối cùng cũng đợi được bà chị phát live.”
“Ủa chị đẹp quay lại Sri Lanka rồi đấy à? Bữa trước em nhờ chị mua hồng trà Ceylon về ai uống cũng mê, lần này e muốn gửi mua tiếp, inbox kín nhé chị iêuu.”
“Nay live gì thế chị, đá quý hay trà?”
Từ Trân tủm tỉm gõ nhẹ một dòng
“Chiều nay live váy sari, có nàng nào mong chờ không?”
Nháy mắt, Group chat gần như nổ tung, tin nhắn nhảy liên tục, kể cả những thành viên bình thường chỉ tàu ngầm hôm nay cũng trồi lên sôi nổi
“Cuối cùng bà chị tui cũng chịu live sari, hehee..”
“Có em, em đợi ngày này lâu lắm rồi, thế là lát nữa chúng ta được chiêm ngưỡng Trân tỷ mặc sari hả?”
“Hahaha phen này chấn động đây, bà chị dạo này có vẻ làm ăn được ha, chịu chơi thế?”
“Mấy bồ xê ra, để chị Trân thể hiện!”
“Chị đẹp, em ủng hộ chị!”
Từ Trân ngồi lướt tin nhắn mà cười không ngậm được miệng.
“Chị mà mặc chắc các nàng ói hết. Yên tâm, chị đã kiếm được một em mẫu mặt xinh, dáng nuột. Nhưng em ấy không phải dân chuyên, chỉ là một bạn đi du lịch chung đoàn thôi, chị mày phải dụ mãi mới được đấy nên lát nữa tém tém chút đừng doạ con bé sợ nhá haha.”
“Há há, miễn xinh là các chị em sẽ tự động nhẹ tay. Không hổ là Trân tỷ của tụi em, con nhà người ta đi du lịch cũng không tha kkkk”
“Đâu đâu gái xinh đâu, em muốn xem!”
“Gái xinh lại còn mặc sari thì thứ nào chịu nổi, chảy nước miếng, chảy nước miếng~~”
“Mọi người tém tém chút, không nhớ lời chị Trân vừa nhắc hả, tất cả ngồi yên, gái xinh là của tui, hahaha~”
Tất nhiên những chuyện này Đường Tư Kỳ hoàn toàn không biết, cô còn đang rối rắm sợ lát mình thể hiện không tốt làm hỏng việc của chị Trân.
Ngược lại, Từ Trân chẳng hề lo lắng gì, chị sang gõ cửa phòng Cao Quang Vũ và Sở Hy Văn thông báo lịch trình chiều nay, kêu họ tự tìm chỗ mà chơi.
Cao Quang Vũ tình cách năng động, tất nhiên không thích ngồi đần trong khách sạn nhưng bảo mình anh dẫn Sở Hy Văn đi chơi thì cũng chẳng muốn.
Trong khi đó Sở Hy Văn lại tỏ ra hứng thú với sari, tò mò không biết nó mặc vào người kiểu gì thế nên năn nỉ chị Trân đòi đi theo
“Chịiiii, cho em với anh Quang đi chung đi, đằng nào cũng mất công gọi xe chia bốn chẳng phải rẻ hơn sao.”
Nói chuyện tiền bạc với con buôn là đúng bài rồi. Xét bài toán kinh tế, chị Trân gật đầu ngay tắp lự.
Theo lời chị Trân, ở Sri Lanka muốn kiếm mua sari không khó, bởi trải dài khắp đất nước đâu đâu cũng có bán, đủ chủng loại đủ mức giá tha hồ lựa chọn. Nhưng nơi có nhiều mẫu mã đẹp nhất và giá cả cạnh tranh nhất thì phải kể tới Kandy. Nói như vậy tức là bọn họ đang ở đúng chỗ rồi.
Tính ra chuyến đi này cũng nhàn, cứ góp tiền đưa cho chị Trân rồi muốn đi đâu chị dắt, chẳng phải giao tiếp cũng chẳng cần đau đầu sắp xếp lịch trình, tính toán đường xá gì hết.
Đường Tư Kỳ, Cao Quang Vũ cùng Sở Hy Văn ngoan như cún trèo lên taxi, tựa lưng ra ghế, thư thái ngắm cảnh đường phố. Khu trung tâm đông đúc phồn hoa. Dọc tuyến phố, đếm không biết bao nhiêu cửa hàng Sari, màu mè loè loẹt nhìn hoa cả mắt. Trong lúc Đường Tư Kỳ đang nghĩ, nhiều thế này biết vào chỗ nào thì xe đỗ xịch ngay trước một cửa hàng.
Mọi người lục tục bước xuống, Đường Tư Kỳ thoáng đánh mắt ngắm nghía hai bộ trang phục khoác trên manocanh lồng trong khung kính đặt trước mặt tiền cửa hàng. Phải công nhận thiết kế tinh tế, chi tiết hoa văn sắc sảo, phối màu sang trọng chứ không phải kiểu sến sến như mấy tiệm cô vừa đi qua. Mà hình như có vẻ cũng cầu kỳ hơn nhiều những bộ sari cô nhìn thấy người ta mặc trên đường thì phải.
“Nào Tiểu Kỳ thử bộ váy cô dâu này đi.”
Đường Tư Kỳ: “…”
Chẳng trách lại xa hoa và kiểu cách như vậy, hoá ra là trang phục cưới dành cho tân nương.
Nhìn thấy khách như thấy thần tài, nhân viên ùa ra chào đón nhiệt tình thiếu điều muốn bưng vào trong.