Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 451: Cá voi lưng gù
Chiếc du thuyền trắng rẽ sóng mạnh mẽ lao thẳng ra biển.
Trời hãn còn lờ mờ chưa tỏ, trong không khí vẫn đọng lại cái ẩm ướt của hơi sướng khiến những cơn gió thêm se lạnh mỗi lần táp qua da thịt. Bốn bề mênh mông sóng nước. Đường chân trời ửng cam, mặt trời đủng đỉnh nhô lên từ lòng biển, toả ra thứ ánh sáng đỏ rực sáng chói đánh thức vạn vật mau mau thức dậy khởi động ngày mới.
Trên thuyền, ngoài bốn người Đường Tư Kỳ còn có một nhóm du khách người Anh quốc. Bọn họ mới tới Mirissa bốn ngày mà đã ba lần ra biển. Nhưng hai lần đầu thất bại, một lần do sóng quá to không thể đi ra xa, một lần ra được tới nơi thì lại không thấy cá voi. Nhưng họ vẫn kiên trì không bỏ cuộc và hôm nay chính là lần thứ ba.
Đường Tư Kỳ thầm nghĩ có duyên lên cùng thuyền với nhóm cô chứng tỏ vận khí của bọn họ không tệ. Vì nếu đã sử dụng tới Cá Koi Du Lịch mà vẫn không xem được cá voi thì chứng tỏ trong khoảng thời gian gần nhất chắc chắn là không thể.
Tuy gọi là thuyền nhỏ nhưng Đường Tư Kỳ cảm thấy nó không nhỏ tí nào, thậm chí lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô. Mãi sau cô mới được biết thuyền to là loại thuyền có hai tầng, bên trong nhiều tiện ích dịch vụ hơn và di chuyển cũng vững chãi hơn.
Đúng như những gì thuyền trưởng nói, hôm nay sóng gió không lớn tuy nhiên vẫn không tránh khỏi cảm giác chòng chành lắc lư.
Hành trình dự kiến kéo dài hai giờ đồng hồ mà mới xuất bến chưa bao lâu chị Trân đã có hiện tượng chóng mặt buồn nôn.
Sở Hy Văn chu đáo lấy thuốc say sóng đã chuẩn bị trước, Cao Quang Vũ mở sẵn nắp chai nước. Chị Trân uống xong, một lát sau quả nhiên thấy đỡ khó chịu hẳn.
“Tư Kỳ, cô không sao chứ?” Sở Hy Văn ân cần hỏi.
“Tôi không sao.”
“Nếu cảm thấy không ổn thì cứ uống một viên vào sẽ dễ chịu ngay. Hoặc nếu không muốn uống thuốc thì nói tôi, chỗ tôi có miếng dán sau tai, cũng hữu dụng lắm”, Sở Hy Văn lôi từ trong túi đeo chéo ra một đống thuốc men dầu gió đủ thể loại.
Từ Trân tròn mắt ngạc nhiên: “Ôi chà Tiểu Sở, em chuẩn bị đầy đủ quá vậy.”
Sở Hy Văn gãi gãi đầu: “Tại bình thường em dễ bị say xe lắm nhưng không hiểu sao hôm nay lên tàu lại không say.”
Rõ ràng lúc thuyền rời bến sương vẫn giăng chùng chình chưa tỏ ấy thế mà loáng một cái mặt trời đã lên cao, nắng phủ vàng không gian, càng lúc càng gay gắt chói chang.
Đường Tư Kỳ lật đật lấy kem chống nắng ra thoa, từ mặt cổ xuống tay chân, miễn hở chỗ nào là phủ kem chỗ đấy. Cô vừa thoa xong cũng là lúc thuyền chậm lại rồi dừng hẳn. Cái động cơ nằm phía đuôi gầm rú suốt hai tiếng đồng hồ liên tục cuối cùng cũng được nghỉ mệt.
Anh chàng thuyền trưởng vui tính thành thạo điều khiển thuyền di chuyển nhẹ nhàng trên mặt nước đồng thời vươn cổ ra phía ngoài tìm kiếm dấu vết của cá voi.
Hành khách trên thuyền hưng phấn nhao nhao. Nhìn hành động của anh thuyền trưởng thì có vẻ bọn họ đã đến được nơi cần đến.
Đường Tư Kỳ vội đánh thức Sở Hy Văn đang gật gù bổ củi. Cô chia cho mỗi người một ít kem chống nắng rồi giục mọi người nhanh chóng lên boong đợi cá voi xuất hiện.
Cao Quang Vũ lăm lăm chiếc máy ảnh lắp sẵn ống kính dài ngoằng như khẩu súng săn chĩa thẳng về phía mặt biển. Chỉ cần nổi lên bất cứ động tĩnh gì dù là một gợn sóng thì anh cũng lập tức bắt trọn.
Thời gian nhích dần, tất cả mọi người nín thở chờ đợi.
Chiếc thuyền trôi là là quanh vùng biển đã được định sẵn, tuy nhiên đi đẫy một vòng tròn vẫn không thấy tăm hơi con cá voi nào.
Nhóm du khách người Anh không giấu được nỗi thất vọng, họ cất máy ảnh, chán nản quay vào bên trong ngồi tránh nắng.
Không phải bọn họ không chuẩn bị trước tâm lý. Đây đã là lần thứ ba bọn họ ra khơi đồng thời cũng là lần thứ ba thất bại liên tiếp.
Tuy nhiên đối với trường hợp như thế này thì dù có chuẩn bị sẵn cũng không tránh khỏi cảm giác thất vọng hụt hẫng.
“Xin lỗi nhá những người bạn, chúng tôi lây vận rủi cho các bạn rồi”, một anh chàng trong nhóm đó bật cười tự giễu.
Lát sau Từ Trân cũng không chịu nổi cảm giác chòng chành choáng váng đành phải quay về chỗ ngồi. Ngay cả Cao Quang Vũ cũng gác ống kính, từ bỏ.
Sở Hy Văn cũng nản chí, mấy lần nhấp nhổm định bỏ cuộc rồi đấy chứ nhưng thấy Đường Tư Kỳ vẫn đứng nguyên tại chỗ kiên định nhìn thẳng về phía biển khiến anh nảy sinh cảm giác nếu đứng chờ thêm một lúc nữa khẳng định sẽ nhìn thấy cá voi.
Bỗng nhiên thuyền dừng hẳn, anh chàng thuyền trưởng bước ra khỏi ca bin với vẻ mặt uể oải chán chường. Chưa cần anh ấy lên tiếng mọi người đại khái cũng đoán được anh ấy muốn nói gì.
Đúng lúc này, Đường Tư Kỳ cùng Sở Hy Văn đồng thời chỉ vào mặt biển, la lớn
“Mọi người mau lại xem.”
Một con cá voi kích thước khổng lồ từ trong nước phóng vọt lên, nhào lộn một vòng trên không trung rồi lao cái ầm xuống làm rung chuyển cả mặt biển, bọt nước trắng xoá bắn ra tung toé.
Sở Hy Văn hét lạc cả giọng: “Cá voi lưng gù, trời ơi, là một con cá voi lưng gù (1), mọi người mau lại xem nhanh lênnnn.”
Từ Trân loạng choang chạy ra: “Ôi trời ơi nhìn kìa.”
Cao Quang Vũ không kịp nói gì, lao như tên bắn tới bên mép thuyền nhưng cũng chỉ bắt được một khắc trước khi nó chìm sâu xuống lòng đại dương.
===
Chú thích:
(1)Cá voi lưng gù - Humpback Whale
Danh pháp khoa học: Megaptera novaeangliae
Là một loài cá voi tấm sừng hàm, kích thước rất lớn.
Chiều dài: 12,5m - 16,5m
Cân nặng: 30 - 50 tấn.
Đặc điểm nhận dạng: Vây ngực dài khác thường và đầu có u.