Chu Du Cùng Hệ Thống (Dịch Full)

Chương 458 - Chương 458 - Hội Ngộ Tại Colombo

Chu Du Cùng Hệ Thống Chương 458 - Hội ngộ tại Colombo

Editor: Tựa Thủy Lưu Niên

Chương 458: Hội ngộ tại Colombo

Vốn ban đầu định vẽ quang cảnh chiều tà nhưng ngay khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống đèn hải đăng bật sáng Đường Tư Kỳ lập tức thay đổi chủ ý.

Mặt biển xanh thẫm bỗng chốc đen đặc như hũ nút, không một chút ánh sáng chỉ có duy nhất ánh đèn hải đăng không ngừng chuyển động, âm thầm canh giữ vùng biển.

Ban ngày chỉ như chiếc cột rất đỗi bình thường nhưng đêm đến ngọn hải đăng mới chính thức phát huy tác dụng và vẻ đẹp chỉ thuộc về riêng mình nó.

Đường Tư Kỳ giơ di động, vừa đúng lúc chụp được khoảnh khắc chùm ánh sáng quét qua khoảng không tối tăm xa xăm.

Ngọn hải đăng Galle được xây dựng từ năm 1938 và vẫn miệt mài hoạt động suốt từ bấy tới nay. Đối với những người làm việc trên biển, hải đăng không chỉ đơn giản là chỉ dẫn, định hướng, “cứu hộ” trên hành trình lênh đênh sóng nước mà còn là đường về nhà. Trong đêm tối chỉ cần nhìn thấy ánh sáng hải đăng là yên tâm không lo lạc đường.

Để sáng tác bộ tranh về Galle, Đường Tư Kỳ quyết định chọn ba chủ đề cổ thành, pháo đài và ngọn hải đăng trong đêm.

Hai ngày sau, Đường Tư Kỳ dừng hết mọi hoạt động vui chơi chỉ tập trung vẽ tranh. Cô xách theo máy móc, tuỳ tiện tấp vào một quán cà phê cảm thấy vừa mắt, gọi một ly latte rồi bắt đầu vừa phát live vừa sáng tác tranh.

Những người khác tự do đi dạo khám phá cổ thành. Ngày đầu tiên Sở Hy Văn theo Cao Quang Vũ ra bãi biển học lướt sóng nhưng chẳng mấy đã thấy chán, liền quay về khách sạn thay quần áo rồi lững thững đi tản bộ. Ngẫu nhiên sẽ bắt gặp bóng dáng Đường Tư Kỳ trong một quán cà phê nào đó. Anh chàng lập tức chạy vào, không quấy nhiễu cô, chỉ lặng lẽ ngồi xuống một góc không dính máy quay, vừa nhâm nhi cà phê vừa say mê ngắm nhìn.

Nhìn chung đều êm ả du dương nhưng cũng có lúc sóng gió ập đến không báo trước. Điển hình như khoảnh khắc nhìn thấy Đường Tư Kỳ vẽ mình trong bộ sari diêm dúa, Sở Hy Văn suýt chút sặc cà phê lên mũi nhưng cũng chỉ biết lấy tay che mắt rồi lẩm nhẩm niệm “mắt không thấy tim không đau!”

Mọi người dừng lại vui chơi ở Galle hai ngày sau đó tiếp tục lên đường tới thủ đô Colombo, cũng chính là chặng cuối của cuộc hành trình.

Không vất vả như quãng đường Mirissa - Galle, từ Galle tới Colombo có thể ngồi xe lửa. Và đặc biệt hơn, tuyến xe lửa này được mệnh danh là chuyến tàu biển cả như bước ra từ bộ phim hoạt hình nổi tiếng “Sen và Chihiro - Vùng đất linh hồn”.

Cả bốn người mua vé hạng hai. Sau khi tới ga nhanh chóng làm thủ tục rồi lên tàu.

Xe lửa nhả khói thong thả rời bến. Vì bọn họ cố tình tránh giờ cao điểm nên lúc này không có quá nhiều hành khách trong toa.

Đi được một quãng, biển xanh dần hiện ra trước mắt.

Mặc dù vẫn còn cách một khoảng khá xa nhưng bốn anh chị em đã reo lên sung sướng như thể lần đầu nhìn thấy biển. Bọn họ thi nhau giơ máy chụp ảnh.

Cùng lúc ấy, xe lửa tiến mỗi lúc một gần, từ trăm mét, chục mét rồi cuối cùng chỉ còn cách vài mét.

“Ôi mọi người nhìn kìa, em cảm giác sóng biển sắp đánh tới đường ray luôn rồi!” Đường Tư Kỳ hưng phấn như sắp tìm ra châu lục mới.

Từ Trân nghiên cứu giây lát rồi phán đoán: “Chắc là không tới được đâu, nhìn thì tưởng như rất gần nhưng thực chất đường ray vẫn cao hơn kha khá so với mực nước biển.”

“Ôi má ơi cảnh tượng này giống hệt trong phim hoạt hình ‘Sen và Chihiro’, không biết có phải đạo diễn Miyazaki Hayao lấy cảm hứng từ đây không nhỉ. Chẳng phải Chihiro và Vô Diện đã ngồi trên chuyến tàu y như này để đi tìm bà phù thuỷ Zeniba sao, ôi trời ơi giống quá” Sở Hy Văn lẩm bẩm một mình.

Trong khi đó Cao Quang Vũ đã lắp xong GoPro, dễ dàng đưa ra ngoài cửa sổ quay được toàn bộ cảnh đoàn tàu di chuyển cùng hình ảnh bốn anh chị em ngồi bên cửa sổ tàu ngắm biển.

“Không hổ là anh Quang ha, cái gì cũng có” Từ Trân tấm tắc khen ngợi.

Ba giờ sau, đoàn tàu dừng tại ga Colombo. Mọi người tiếp tục bắt taxi về khách sạn nơi Từ Thiên Ngưng và Lạc Tuấn Bảo đã đặt phòng.

Trước đó mấy tiếng, Đường Tư Kỳ nhận được tin nhắn thông báo hai mẹ con đã tới nơi an toàn.

Lâu lắm không gặp cục bông lém lỉnh đáng yêu, Đường Tư Kỳ ngồi trên xe mà lòng cứ thấp thỏm chờ mong.

Xe vừa dừng là cô ào ngay xuống. Cùng lúc ấy thằng nhóc con từ trong sảnh khách sạn cũng lao ra, bổ nhào về phía cô.

“Dì Kỳ, dì tới rồi” Lạc Tuấn Bảo ôm chầm lấy chân Đường Tư Kỳ, nũng nịu dụi qua dụi lại.

Đường Tư Kỳ cười rõ tươi, khom lưng muốn bế bổng thằng cháu lên như ngày trước nhưng rất tiếc người ta tốt nghiệp mẫu giáo rồi, cao hơn rồi cũng nặng hơn không ít nên dì bế đâu có nổi. Cuối cùng Đường Tư Kỳ đành đổi thành ngồi xổm xuống ôm bé cưng vào lòng.

“Trời ơi chó con nhà ai đây, có nhớ dì không hả?” Đường Tư Kỳ vẫn như ngày trước vần vò hai cái má bánh bao của Lạc Tuấn Bảo.

“Khồngggg ai thèm nhớ dì” Lạc Tuấn Bảo xấu hổ không chịu thừa nhận nhưng hai tay câu chặt cổ dì mãi không chịu buông.

Từ Thiên Ngưng mỉm cười đi ra. Đường Tư Kỳ kéo Tuấn Bảo đứng dậy rồi giới thiệu mọi người với nhau.

Lạc Tuấn Bảo lễ phép cúi chào các dì các chú.

“Cháu chào chú Quang. Cháu đã nhìn thấy ảnh chú chụp trên livestream của dì Kỳ, chú chụp ảnh đẹp lắm ạ.”

“Cháu chào dì Trân ạ, dì ngoài đời xinh đẹp hơn nhiều trong tranh dì Kỳ vẽ.”

Tới lượt Sở Hy Văn, Lạc Tuấn Bảo đảo mắt đánh giá một vòng rồi toét miệng cười rõ tươi: “Anh Hi Văn, anh mặc sari rất là đẹp đấy!”

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

Mọi người không hẹn mà cùng cười phá lên.

Sở Hy Văn cũng cười, còn nổi hứng trêu đùa: “Anh bạn nhỏ, hình như xưng hô không đúng lắm thì phải, sao gọi chú Quang, dì Trân mà lại anh Hy Văn?”

Lạc Tuấn Bảo nhún nhún vai: “Trong lòng em Đường Tư Kỳ như chị gái.”

Sở Hy Văn phì cười: “Mồm mép lanh lợi!”

Gặp được cậu nhóc đáng yêu, đã vậy cái miệng còn ngọt như mía lùi khen mình xinh đẹp hơn trong tranh khiến Từ Trân mê gần chết.

“Chị em mình có duyên đấy, chị cũng họ Từ, cứ gọi chị Trân như mọi người là được. Giờ mình lên phòng nghỉ ngơi một chút rồi lát chị dẫn ra chợ. Ở đây chị có quen vài nhà buôn đá, trong đó có một người sở hữu mỏ riêng nằm ngay giữa trung tâm Sri Lanka. Vậy nên phương diện giá cả chắc chắn tốt và quan trọng là chất lượng đá cũng hơn hẳn những nơi khác.”

Từ Thiên Ngưng cảm kích nói lời cảm ơn. Mục đích chuyến đi lần này là tìm kiếm nguồn hàng. May mắn quen được chị Trân thông qua Đường Tư Kỳ đã giúp ích cho chị rất nhiều, tiết kiệm được cả thời gian lẫn công sức.

Bình Luận (0)
Comment