Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 464: Năng khiếu
Sở Hy Văn người cao chân dài, Lạc Tuấn Bảo ngồi vắt vẻo trên vai anh không cần rướn cũng dễ dàng đút quả nho cho chú sóc nhỏ trên cây. Đường Tư Kỳ lững thững đi phía sau, bất giác mỉm cười. Nếu không phải Sở Hy Văn tuổi tác còn trẻ thì cô thấy hai người họ giống cha con hơn là anh em đấy.
Bất chợt bên tai vang lên câu nói của chị Thiên Ngưng “người có thể thiệt tình thích Tuấn Bảo hẳn là một người đàn ông tốt…”
Đường Tư Kỳ hốt hoảng lắc đầu thật mạnh. Sao tự dưng suy nghĩ linh tinh gì vậy trời.
Sở Hy Văn là diễn viên, sau khi về nước sẽ nhận kịch bản đóng phim, nếu vận khí tốt mai này sẽ trở thành đại minh tinh. Còn cô chẳng qua chỉ là một hoạ sĩ lư hành không tên không tuổi. Sao có thể có gì được chứ.
Có duyên gặp gỡ cùng đi chung một đoạn đường ngắn lưu lại ký ức đẹp, như vậy là vui rồi. Đừng mơ mộng viển vông rồi lại phải thất vọng.
Phía trước Sở Hy Văn và Lạc Tuấn Bảo đã ùa vào thảm cỏ xanh mướt, quay đầu lại vẫn thấy Đường Tư Kỳ chậm rì rì ở tít phía sau, vẻ mặt đăm chiêu đầy tâm sự. Sở Hy Văn gọi lớn: “Tư Kỳ sao đấy, suy nghĩ gì thế?”
Đường Tư Kỳ nhìn anh, nói dối: “Không có gì.”
Rồi phát hiện hôm nay Sở Hy Văn để kiểu tóc khác, Đường Tư Kỳ buột miệng khen: “Tóc anh không vuốt keo nhìn đẹp hơn đấy.”
Sở Hy Văn: !!!
Đường Tư Kỳ khen mình!
Nàng khen mình đẹp!
Nội tâm anh chàng tưng bừng như mở hội. Trong đầu không ngừng tua đi tua lại bốn chữ “Nàng khen mình đẹp! Nàng khen mình đẹp! Ha ha ha”
Nhưng rồi tích tắc anh chợt khựng lại. Từ từ, hình như có chỗ nào không đúng thì phải.
Không vuốt keo nhìn đẹp hơn đấy.
Là sao?
Sở Hy Văn tâm tình phức tạp hỏi: “Ngày thường tôi mất rất nhiều công sức tạo kiểu. Cô…cô cảm thấy thế nào?”
Đường Tư Kỳ thật thà có sao nói vậy: “Chẳng ra gì. Như này đẹp hơn. Thanh tân tươi trẻ. Vuốt nhiều keo nom dầu mỡ lắm!”
Sở Hy Văn tâm như tro tàn, chết sững tại chỗ.
Lúc này Đường Tư Kỳ mới ý thức hình như mình nói thẳng quá bèn vội chữa lại: “Nhưng như hôm nay đẹp lắm, đẹp trai cực kỳ.”
Ấy thế mà trái tim mong manh kia phải mất nửa buổi mới đỡ buồn, Sở Hy Văn sâu kín mở miệng: “Thật ra là tại…hồi mới vào nghề tôi không có stylish riêng, trong một lần tham gia hoạt động một người anh trong nghề đã cho tôi mượn stylish. Sau này tôi cứ thế bắt chước theo tạo hình lần đó…khụ khụ tất nhiên là không đẹp bằng…”
Đường Tư Kỳ thầm cảm thán, đúng là nghề nào cũng có góc khuất, nghệ sĩ không nổi tiếng lại càng gian nan đắng chát.
“Sau này nhất định sẽ tốt”, Đường Tư Kỳ khẳng định.
Sở Hy Văn sửng sốt: “Tư Kỳ tin tưởng tôi vậy sao?”
Đường Tư Kỳ gật đầu: “Anh rất có tài làm hài, biết đâu chừng mai này sẽ thành một diễn viên hài nổi tiếng.”
Sở Hy Văn ngập ngừng: “Nhưng vai diễn tôi sắp thử…rất nghiêm túc”
Rất nghiêm túc? Thực sự có thể sao? Đường Tư Kỳ lộ rõ vẻ nghi hoặc nhưng rồi biết mình thất thố vội chuyển thành nụ cười gượng gạo.
Không may tất cả những điều này đã lọt vào mắt Sở Hy Văn. Nội tâm anh lại bắt đầu cuộn sóng “Ôi không…nàng cảm thấy mình không được…”
“Tôi cảm thấy anh nên suy nghĩ lại thật kỹ, đứng đúng vị trí làm đúng khả năng mới mong có được thành công. Anh dễ chọc người khác cười, đây là tài năng thiên phú không phải ai muốn cũng làm được, anh không nên lãng phí”, Đường Tư Kỳ nghiêm túc kiến nghị.
Sở Hy Văn âm thầm thở phào trong bụng. Hoá ra không phải nàng chê mình dở mà là muốn mình tốt hơn.
“Tư Kỳ thật sự cảm thấy tôi có năng khiếu làm hài?”
Trước giờ chưa ai nói với anh những từ “năng khiếu” hay “thiên phú”, ngay cả người đại kiện tuy ngoài miệng nói vai diễn lần này là cơ hội để anh toả sáng nhưng thái độ rất hời hợt. Tất cả mọi người đều coi thường anh đến mức anh cũng nghi ngờ bản thân mình là kẻ bất tài vô dụng. Nhưng một câu nói của người trước mặt dường như đã cứu rỗi linh hồn anh, phảng phất mở ra trước mắt anh một cánh cửa tươi sáng.
“Đúng thế, anh rất hài hước, cái hài lan toả năng lượng vui vẻ tích cực đến cho mọi người. Nếu được thì anh thử cân nhắc những vai kiểu này xem, hoặc tham gia gameshow, cũng không cần gồng ép bản thân quá, cứ thoải mái tự nhiên là chính anh khán giả khắc sẽ yêu mến”, Đường Tư Kỳ chân thành nói.
Nhìn lại cả hành trình vừa qua, Sở Hy Văn chính là cây hài mang lại tiếng cười cho cả nhóm. Nhờ có anh cuộc vui càng thêm phần rộn rã. Không biết anh Quang và chị Trân thế nào chứ trong ký ức của Đường Tư Kỳ kỷ niệm về Sri Lanka sẽ mãi đọng lại cùng những trận cười no nê sảng khoải bên những người bạn thân thiện dễ mến.
Hiện giờ Sở Hy Văn đã có chút tiếng tăm, chắc chắn mai này sẽ càng nhiều cơ hội phát triển. Nếu đi đúng đường thẳng hướng tin chắc việc nổi tiếng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lời cổ vũ chân thành cùng ánh mắt kiên định khiến lòng Sở Hy Văn dâng trào cảm xúc mãnh liệt ào ạt như thuỷ triều dâng.
Anh không rõ cảm xúc ấy là gì anh chỉ biết ngay lúc này mình rất muốn rất muốn bế bổng cô gái trước mặt lên xoay vòng vòng.
Nhưng anh ngại cậu em Tuấn Bảo. Sở Hy Văn lúng túng đánh mắt ra phía bãi cỏ, Lạc Tuấn Bảo đang điên cuồng vẫy anh.
Sở Hy Văn vội co giò chạy, ra tít xa mới quay đầu chụm hai tay thành loa hét lớn: “Cảm ơn nhé, Tư Kỳ!”
Một lớn một nhỏ rượt đuổi ầm ĩ, vần nhau lăn đùng ra thảm cỏ mềm êm. Tiếng nô đùa cười giỡn vang vọng trong gió rung lên thanh âm của hạnh phúc bình yên. Đường Tư Kỳ cũng bất giác nhoẻn miệng cười theo.