Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 465: Ngày vui ngắn chẳng tày gang
Tuy nhiên ngày vui ngắn chẳng tày gang. Tối hôm đấy đang tưng bừng trong bữa tiệc cám ơn của chị em Đường Tư Kỳ thì Sở Hy Văn nhận được cuộc gọi từ người đại diện
“Phim Sở Phong Vân chuẩn bị tới ngày thử vai, cậu về ngay đây cho tôi.”
“Liêu ca, em có ý này, em không định thử vai nam 2, em muốn chuyển sang nam 3…có được không?” Sở Hy Văn lấy hết can đảm đề đạt.
Vừa nghe thấy lời này, huyệt thái dương Liêu Giang giật giật: “Sở Phong Vân là một trong những bộ phim chuyển thể được đầu tư lớn nhất hiện nay, nam 2 đã không nhiều đất diễn bằng nam chính rồi nhưng chí ít vẫn có thoại có tình tiết, vẫn có cơ hội lên hình. Giờ cậu đòi xuống nam 3, bộ tính chạy qua màn ảnh cho vui thôi hả? Tôi nói nghe này, cậu không còn trẻ nữa, cũng không phải là lứa tiểu sinh mới chập chững vào nghề, cơ hội vốn đã hiếm có được rồi thì phải biết khôn ngoan nắm bắt, đằng này…tôi chẳng hiệu cậu đang nghĩ cái gì nữa?”
“Liêu ca, anh nghe em nói, em đã nghiên cứu kịch bản rất kỹ, cả nguyên tác em cũng đã đọc qua một hai lượt, mặc dù là vai nam 2 chỉ sau nam chính nhưng xây dựng nhân vật rất hời hợt, mờ nhạt. Trong khi đó nam 3 tuy chỉ đóng vai trò chọc phá gây cười nhưng các tình tiết hài rất đậm nét, tính cách nhân vật tạo được điểm nhấn và quan trọng hơn hết là có nhiều nét tương đồng với em. Em có niềm tin mình có thể đảm nhận tốt vai diễn này”, Sở Hy Văn kiên định thuyết phục.
Liêu Giang mất kiên nhẫn vò đầu: “Nếu cậu đã kiên trì như vậy thì tôi cũng chẳng còn gì để nói, nhưng cậu bắt buộc phải đặt vé ngay lập tức nếu không sẽ không kịp tham dự buổi thử vai. Sáng ngày mai phải bay về ngay cho tôi!”
Sở Hy Văn cực kỳ không muốn. Cứ nghĩ có thể chơi thêm cùng mọi người vài ngày nữa, không nghĩ nhanh như vậy đã phải chia tay. Nhưng đâu còn cách nào khác. Đây là cơ hội thăng tiến có thể là duy nhất trong sự nghiệp diễn xuất của anh. Thế nên dù có luyến tiếc đến mấy Sở Hy Văn cũng buộc phải dừng cuộc chơi.
Cúp điện thoại xong, Sở Hy Văn một mình đứng ngoài ban công rất lâu nhờ gió đêm thổi tan bớt muộn phiền sau đó mới vào phòng thông báo với mọi người.
Sở Hy Văn đột nhiên phải rời đi, tất cả mọi người đều không nỡ. Tuy biết ngày này rồi sẽ tới nhưng giây phút nói ra lời tạm biệt khiến trái tim ai cũng nghẹn ngào.
Vẫn là Cao Quang Vũ tính tình sảng khoái, hơn nữa anh đã quá quen với trường hợp kiểu này, thế nên anh đi đầu nâng chén rượu chúc thằng em: “Tiểu Sở, anh mời chú một ly, chúc chú chuyến này thử vai thành công, một bước thành sao.”
Sở Hy Văn trong lòng ê ẩm, lời chúc hay đến mấy cũng chẳng còn thấy vui. Anh cụng ly, ngửa đầu uống cạn ly rượu đắng chát.
Tiếp theo đến chị Trân. Vẫn nụ cười hiền từ bao dung của một người chị lớn: “Lần này trở về nhất định phải trở thành đại minh tinh đấy nhé, chị sẽ đến xin ký tên, đến lúc ấy đừng quên chị.”
Sở Hy Văn nhếch miệng cười: “Được được, chị muốn ký bao nhiêu đều được. Chị mãi mãi là chị Trân trong lòng em. Miễn chị gọi là thằng em này sẽ có mặt, kể cả bảo em mặc sari cũng được luôn.”
Từ Trân cười ha ha nâng chén rượu cùng nhau uống cạn.
Liên tiếp hết chén này tới chén kia xuống bụng, chẳng mấy chốc men say lâng lâng, mặt Sở Hy Văn đỏ lựng.
Lạc Tuấn Bảo cầm cốc nước cam đứng dậy, chuẩn bị học theo người lớn ai dè bị Sở Hy Văn ấn trở lại ghế: “Em từ từ.”
Anh nhìn sang Đường Tư Kỳ, tay buông chén rượu nháy mắt cười nói: “Tư Kỳ, vẫn không định chụp chung với tôi một tấm à?”
Mượn men rượu anh mạnh miệng giỡn: “Biết đâu chừng sau này tôi thật sự nổi tiếng thì chúng ta cũng có tấm ảnh chụp chung.”
Nói xong anh chột dạ lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Đường Tư Kỳ thoải mái bật cười: “Haha được thôi, đến livestream bán sari chúng ta còn từng làm chung rồi thì một tấm ảnh có là gì.”
Được lời như cởi tấm lòng, Sở Hy Văn vội vàng ném điện thoại cho Lạc Tuấn Bảo đồng thời nháy mắt ra hiệu.
Lạc Tuấn Bảo nhìn chằm chằm bàn tay Sở Hy Văn đang ôm chặt bả vai Đường Tư Kỳ. Nhóc bẹt miệng vẻ mặt không tình nguyện.
Nhưng mà nể tình anh Hy Văn tốt với nhóc, chăm sóc nhóc lúc ốm đau thế nên Lạc Tuấn Bảo cũng miễn cưỡng chụp giúp cho hai tấm.
Bên kia Sở Hy Văn hào hứng chỉ đạo
“Chụp dọc một tấm…”
“Rồi quay ngang điện thoại lấy góc rộng…”
Lạc Tuấn Bảo: “Chụp thế thôi, Tư Kỳ của chúng ta đói bụng rồi kìa.”
“Đâu đưa anh xem”
Có hai tấm hình mà Sở Hy Văn chăm chú ngắm tới ngắm lui, khoé miệng bất giác cong lên, nỗi phiền muộn ban nãy cũng vơi đi không ít.
Chi tiết nhỏ này sao qua được mắt chị Trân, chị kề sát tai Tư Kỳ thì thầm: “Ai không biết có khi tưởng em là đại minh minh còn Tiểu Sở là fan boy ấy chứ!”
Bữa cơm này Sở Hy Văn nhai không khác nhai rơm, chẳng có tư vị gì. Nhưng sau khi được chụp ảnh với người đẹp, tâm tình anh phơi phới hẳn.
Rõ ràng Tư Kỳ có xem trọng anh.
Hơn nữa tài nguyên lần này có được là do anh và cô cùng nhau lên hot search khuấy đảo cư dân mạng và trong những lần cô livestream vẽ tranh, tên tuổi anh cũng được hưởng ké chút ít.
Lần này trở về, anh nhất định sẽ trân trọng cơ hội để không phụ lòng cô cùng chuyến du lịch đầy duyên may lần này.
Chỉ là nghĩ đến sau ngày mai sẽ phải quay trở lại thế giới giải trí đầy áp lực, không còn được thấy Tư Kỳ nữa, Sở Hy Văn không ngăn được nỗi buồn lan tràn khắp tâm trí.
À…đúng rồi, WeChat!
Anh ngốc thật chứ, đi du lịch cùng nhau suốt một tháng trời mà toàn nói chuyện trên nhóm chat, vẫn chưa kết bạn với Tư Kỳ nữa.
Sở Hy Văn không chần chờ dù chỉ một giây vội gửi yêu cầu kết bạn.
Nhưng đối phương lại đang tíu tít tám chuyện phiếm cùng mọi người rồi bận rộn gắp đồ ăn cho Tuấn Bảo, căn bản không để ý tới chiếc điện thoại sáng lên rồi tối thui cùng ánh mắt ảm đạm của anh bạn ngồi đối diện.