Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 466: Tình chưa chớm nở đã vội tan
Lạc Tuấn Bảo tựa hồ bắt được ý Sở Hy Văn, cu cậu cảnh giác trừng mắt liếc một cái.
Sở Hy Văn chớp ngay thời cơ, vội khua tay múa chân làm dấu.
Lạc Tuấn Bảo không tình nguyện chọc chọc cánh tay Đường Tư Kỳ, dẩu mỏ hất hất về phía người đàn ông ngồi đối diện.
Đường Tư Kỳ nhìn lên: “Hả?”
Sở Hy Văn lắc lắc di động, cười nhăn nhở: “WeChat WeChat, kết bạn tôi đi.”
Nói xong làm như sợ lộ vội bổ sung: “Tôi gửi ảnh ban nãy chụp cho.”
Đáng tiếc một màn này làm sao qua được mắt thần của chị Trân, chị thủng thẳng trêu: “Gửi vào nhóm ấy cho mọi người cùng xem.”
Chút tâm tư nhỏ nhoi bị phát giác, Sở Hy Văn ngượng ngùng cười trừ: “Chụp 2 tụi em mà, gửi riêng là được, ha ha.”
Đường Tư Kỳ ấn nhanh nút đồng ý rồi buông điện thoại xuống bàn vì còn đang bận tay bóc dở con tôm.
Sở Hy Văn: [hình ảnh]
Sở Hy Văn: [hình ảnh]
Sở Hy Văn: [Công nhận ánh mắt Tư Kỳ chuẩn thật, tôi không vuốt keo nhìn đẹp trai hơn - ‘nhếch miệng cười ngây ngô.jpg’]
Tin nhắn vừa gửi đi, Sở Hy Văn lập tức hối hận. Nhắn điên nhắn khùng gì vậy trời. Anh vội chữa cháy bằng một tin khác
[Còn Tư Kỳ để kiểu nào cũng xinh.]
Nhắn xong lại ôm đầu hối hận. Nói vậy có lộ liễu quá không?!
Sở Hy Văn: [Ban nãy tôi đã nói với người đại diện sẽ thử vai nam 3. Quyết định này là nhờ tham khảo ý kiến của Tư Kỳ. Nam 3 có tính cách hài hước rất hợp với tôi.]
Tin nhắn gửi đi, anh chàng lại vò đầu bứt tóc. Chết rồi, nội dung thì nhàm chán, câu từ thì khô khan, không biết con gái có thích đọc không. Tư Kỳ mà không trả lời là quê chết luôn.
Trời ơi, rốt cuộc làm sao để tiếp cận con gái một cách tinh tế mà không ngại ngùng đây???
Thu hồi, thu hồi hết.
Thấy di động rung liên tục, tưởng ba gửi tin nhắn tới, Đường Tư Kỳ bèn lau tay cầm điện thoại lên xem. Nhưng tất cả đều là thông báo [Sở Hy Văn vừa thu hồi tin nhắn], cô chỉ kịp liếc thấy tin nhắn cuối cùng đúng một giây trước khi nó biến mất.
Tuy vậy Đường Tư Kỳ vẫn lịch sự trả lời bằng một biểu tượng mặt cười cùng dòng chữ Fighting với hàm ý cố lên.
Sở Hy Văn cứ phải gọi là xúc động dạt dào, suýt chút nước mắt thành sông. Tư Kỳ của anh ấm áp như vậy đấy, nếu có thể ở lại thêm vài ngày nữa thì tốt quá, huhuhu…
Tàn tiệc về khách sạn, Sở Hy Văn lầm lũi sắp xếp Vali chuẩn bị cho chuyến bay vào sớm mai. Vốn dĩ mọi người nói muốn tiễn nhưng Sở Hy Văn nhất quyết không đồng ý. Anh ghét cái cảnh ly biệt ở sân bay, nó buồn thê thảm lắm. Với lại như vậy phiền toái mọi người mất công ra sân bay rồi lại phải bắt taxi vòng về. Anh định sẽ lặng lẽ rời đi trước khi mọi người thức giấc.
Nhưng nào ngờ nội gián nằm ngay kế bên. Lạc Tuấn Bảo âm thầm mở di động của mẹ mật báo tin tức.
Và thế là sáng hôm sau ngay lúc Sở Hy Văn thay xong quần áo, Cao Quang Vũ nằm giường bên vốn đang ngủ say bất thình lình lên tiếng: “Sao? Định lén lút rời đi?”
Lạc Tuấn Bảo cũng từ trong chăn chui ra, bụm miệng cười khanh khách: “Bắt quả tang anh nha, hôm qua mẹ em với dì Kỳ đã nghi thể nào anh cũng lén trốn. Bây giờ ba người họ đang ở dưới sảnh đợt bắt anh đó.”
Sở Hy Văn: “….”
“Em..tại em không nỡ…” Sở Hy Văn rù rì nói ra tiếng lòng.
Lạc Tuấn Bảo lạch bạch chạy tới bên ông anh, học điệu bộ người vỗ vỗ an ủi: “Thôi, mọi người không so đo với anh đâu. Nhưng anh đợi em đánh răng rửa mặt đã, yên tâm em làm nhanh lắm.”
Ngay lúc Sở Hy Văn còn đang lúng túng không biết đón nhận tình cảm to lớn này thế nào thì đã bị cưỡng ép đẩy lên taxi. Hai chiếc nối đuôi nhau tiến thẳng ra sân bay.
Trước khi qua cửa hải quan, vành mắt Sở Hy Văn phiếm hồng nhưng vẫn cố bày ra nụ cười thật tươi: “Lần này ra ngoài chơi gặp được mọi người em rất vui, cám ơn mọi người đã chiếu cố em. Sau này về nước nhớ phải liên lạc thường xuyên đấy nhé.”
Lạc Tuấn Bảo bước lên đặt một món quà nhỏ vào tay Sở Hy Văn: “Cám ơn anh Hy Văn bữa hôm em ốm đã chăm sóc em. Đây là món quà dì Tư Kỳ đưa em đi chọn đó, dì bảo từ đây về nước rất xa, phải ngồi trên máy bay rất nhiều tiếng, chiếc gối chữ U này sẽ giúp cổ anh không bị mỏi.”
Nãy giờ Sở Hy Văn không dám nhìn Đường Tư Kỳ. Lần này chia xa không biết khi nào mới gặp lại. Anh sợ nhìn rồi sẽ không thể cất bước rời đi.
Anh nắm chặt chiếc gối êm mềm, là cô chọn cho anh sao?
Sở Hy Văn cố nén xúc động, cúi xuống bế bổng Lạc Tuấn Bảo khiêng lên vai xoay tròn hai vòng: “Nhóc con không được quên anh Hy Văn nha. Nghe bảo sách tranh của em cũng sắp được xuất bản phải không? Hứa với anh bao giờ xuất bản gửi tặng anh một cuốn nhé.”
Lạc Tuấn Bảo lắc lư trên cao, cười khanh khách: “Dạ vâng em hứa.”
Giây phút quyến luyến nhất cuối cùng cũng đã đến. Tiếng loa phát thanh hối thúc những hành khách nhanh chóng di chuyển ra cổng chờ lên máy bay. Sở Hy Văn buông Lạc Tuấn Bảo xuống, khoác ba lô lên vai, một lần nữa tạm biệt mọi người và vẫn không quên nhấn mạnh câu: “Nhất định phải giữ liên lạc nhé!”
Dứt lời, anh xoay người đi vào trong để lại một bóng lưng tiêu sái đầy cuốn hút.
Từ Trân ngoài cứng trong mềm: “Ôi dời đi đi cho tôi đỡ phiền.”
Từ Thiên Ngưng len lén quan sát sự thay đổi trên nét mặt cô em. Chị tủm tỉm huých vai thì thầm: “Này, người cậu ấy muốn giữ liên lạc là em thì phải?”
Đường Tư Kỳ lặng yên không đáp lời. Cô biết Sở Hy Văn có ý với mình. Nhưng biết đấy rồi sao? Sau khi về nước anh sẽ lập tức lao vào guồng quay công việc. Ngành giải trí biến hoá khôn lường, nếu lần này thuận lợi thành công rất có thể sẽ vụt sáng thành sao, bước lên một vị thế khác đầy vinh quang rực rỡ.
Và trong cuộc sống hào quang muôn hình muôn vẻ ấy chắc gì anh đã nhớ đến chuyến hành trình ngắn ngủi năm nào.
Thôi thì cuộc hành trình đã kết thúc cũng nên để mọi thứ dừng tại đây thôi.
Hoa chưa chớm nở, đã héo tàn,
Tình chưa kịp hợp, đã vội tan.
Chào nhau xa cách từ đây nhé,
Vương vấn trong tim một bóng hình!