Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 474: Sở Conan
Thế nhưng bên Đường Tư Kỳ mãi không thấy trả lời.
Sở Hy Văn bồn chồn không yên, bật dậy khỏi sô pha đi tới đi lui trong phòng, tay liên tục làm mới vòng tròn bạn bè.
Năm phút trôi qua, vẫn không có cập nhật mới. Bình luận vẫn dừng ở câu hỏi của chị Trân.
AAAAAAA
Sốt ruột quá đi mất!
Hai tiếng sau, Sở Hy Văn lên ô-tô ra sân bay.
Nửa tiếng sau, xếp hàng qua cổng an ninh.
Nửa tiếng sau nữa, máy bay chuẩn bị cất cánh, lập tức phải tắt điện thoại nhưng ngón tay Sở Hy Văn vẫn điên cuồng vuốt màn hình.
Chỉ đáng tiếc, trang cá nhân của Đường Tư Kỳ vẫn im lìm không động tĩnh.
Ruột gan cồn cào muốn chết nhưng chẳng còn cách nào khác, Sở Hy Văn buộc phải tắt máy.
Nhưng suốt cả chuyến bay anh cứ nhấp nhổm không yên
“Tiểu Uông…nói chuyện tí đi, chán quá!”
“Tiểu Uông…đổi chỗ phát, tôi muốn ngồi gần cửa sổ.”
“Tiểu Uông…tránh tránh cho đi vệ sinh cái!”
“Ngủ tí nhá, lát hạ cánh kêu tôi.”
“Aizzz không ngủ được, sao lâu thế mãi vẫn chưa tới.”
Tiểu Uông: “Mới bay chưa được nửa tiếng mà anh.”
Bức rứt bực bội sắp phát điên, cuối cùng máy bay cũng đáp đất. Đèn tín hiệu vừa tắt là Sở Hy Văn cuống quýt mở WeChat, nhấp vào giao diện của Đường Tư Kỳ nhưng tự nhiên hèn ngang, không dám kéo xuống.
Chiếc điện thoại lúc này như củ khoai nóng bỏng tay bị Sở Hy Văn ném cho Tiểu Uông: “Này, xem giúp đi, xem xem ở dưới bình luận của Từ Trân có ai trả lời gì không.”
Tiểu Uông: “Có, Đường Tư Kỳ trả lời là…”
“Từ từ…tự nhiên hồi hộp quá…” Sở Hy Văn nhắm mắt hít một hơi thật sâu “rồi rồi đọc đi xem cô ấy nói gì…”
“Cô ấy nói không phải bạn trai là bạn quen khi đi du lịch trước đó.”
Sở Hy Văn mừng điên, giật phăng di động lại tự mình đọc.
“Hahaha, biết ngay mà, không thể nào là bạn trai được, mới về nước bao lâu chứ sao có thể quen bạn trai nhanh thế!”
Tiểu Uống: “…”
Lên máy bay mặt mày như đưa đám, xuống máy bay lại toe toét hơn hoa.
Tuy nhiên có một chuyện Sở Hy Văn vẫn thắc mắc. Bạn là bạn nam hay bạn nữ?
Có thể cùng nhau đi du lịch chung, hơn nữa trước đây đã cùng đi rồi, nếu đối phương là nam, khẳng định có ý đồ không trong sáng với Tiểu Kỳ!
Còn nếu không phải nam, mỗi ngày ăn chung ở chung, sớm chiều chung đụng, có chắc không xảy ra chuyện?
Sở Hy Văn lại rơi tõm vào một phiền não khác.
Nhưng không sao mấy ngày nữa Tư Kỳ có hoạt động ký tặng sách ở Quế Lâm, chắc chắn sẽ phát sóng trực tiếp. Đến lúc đó nếu có bạn trai nhất định sẽ để lộ sơ hở. Đang đi du lịch chung cùng nhau không lý nào không xuất hiện ủng hộ bạn gái. Anh chỉ việc ngồi nhà theo dõi livestream là sẽ biết được gã đó là ai.
Sở Conan đăng nhập, phân tích suy luận như thần rồi rung đùi khoái chí tự khen mình thông minh quá thể.
Bên phía Quế Lâm non nước hữu tình, Đường Tư Kỳ cùng Cơm Cháy và Cam Cam không tiếp tục đi tới Dương Sóc như dự định mà dành ra ba ngày ở lại Thuỷ Mặc Cư, tận hưởng cuộc sống thư thái đẹp đẽ như thơ như mộng.
Đi dọc theo dòng sông, men theo con đường đá gập ghềnh tìm vào ngõ nhỏ thôn quê, Đường Tư Kỳ giật mình phát hiện có không ít hoạ gia ẩn cư chốn này.
Cũng khó trách, nơi đây non xanh nước biếc, dòng Li Giang chậm rãi chảy xuôi, sương mờ chùng chình ẩn hiện hệt như chốn bồng lai tiên cảnh, rất dễ khơi gợi đủ mọi cung bậc cảm xúc trong tâm hồn người nghệ sĩ.
Cơm Cháy cảm khái: “Tự nhiên muốn yêu thế!”
Cam Cam mím Môi cười: “Sao, chùa nào cũng cúng miếu nào cũng cầu mà nhân duyên chưa ứng hả?”
Cơm Cháy thở dài: “Ứng cái gì, chuyện tình cảm phải dựa vào chính mình thôi. Công việc bận điên lên, đến ngủ còn chẳng đủ lấy đâu thời gian yêu đương. Nhưng mà mình bận, cậu bận không nói, còn Tiểu Kỳ thì sao, đi chơi suốt không gặp được chàng nào ưng mắt hả?”
Nghe tới vấn đề này, đột nhiên trong đầu Đường Tư Kỳ lướt qua nụ cười nham nhở cùng mái tóc vuốt kéo bóng nhẫy của người nào đó. Lòng cô bất giác nao nao nhưng ngoài miệng đáp tỉnh rụi: “Không có.”
Cơm Cháy càng thở dài hơn: “Ôi đến cậu còn không có thì mình hy vọng gì.”
Cam Cam: “Vội gì còn sớm mà. Cứ phấn đấu cho sự nghiệp trước đi rồi ông trời sẽ gửi đến cho chúng ta ba anh chàng cao to đẹp trai sáu múi.”
Cơm Cháy: “Haha mình thích câu này.”
Mặc dù rất lưu luyến chốn thần tiên nhưng ba ngày sau các cô buộc phải lên xe trở lại Quế Lâm, quay về với cuộc sống phàm tục.
Đường Tư Kỳ cũng không bận rộn chuẩn bị gì. Việc chị Hà Hân căn dặn luyện chữ ký cũng không cần thiết lắm. Vì ngày xưa cô đi học tuy thành tích làng nhàng nhưng riêng về khoản vở sạch chữ đẹp thì luôn nhất nhì lớp. Sau tham gia khoá học vẽ cũng được giáo viên dạy vài buổi thư pháp, thế nên những cái khác có thể là khó chứ múa bút ký tên đối với cô không thành vấn đề.
Cô lấy giấy ra, thử viết chữ “Nhất Kỳ” theo nhiều kiểu khác nhau rồi lựa chọn phiên bản rồng bay phượng múa nhìn đậm nét nghệ thuật nhất.
Nhưng sau khi chọn xong cô lại lo, lo không biết các bạn có tới đông không, nếu chỉ lác đác một hai người là quê lắm luôn.
Lúc Đường Tư Kỳ cùng Cơm Cháy và Cam Cam tới hiệu sách Đao Phong, mọi thứ đã được bố trí sẵn sàng. Có bục giao lưu, bàn ký tặng, ghế ngồi cho độc giả…tuy quy mô khiêm tốn nhưng rất có không khí. Đặc biệt trên sân khấu trưng bày hai bộ tranh “Tiểu Kỳ du ngoạn Bắc Kinh” và “Tiểu Kỳ du hý Cố đô”. Đằng sau là tấm poster khổ lớn in hình trang bìa ba cuốn sắp sửa ra mắt gồm “Tiểu Kỳ thưởng thức mỹ thực Tứ Xuyên”, “Tiểu Kỳ khám phá thế giới - Những sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn” và “Tiểu Kỳ khám phá thế giới - Thái Lan xinh đẹp”.
Cơm Cháy háo hức vô cùng: “Khi nào xuất bản vậy? Mình sẽ mua hết sau đó gửi cho cậu, cậu ký tên rồi gửi lại mình nhé để mình đem đi khoe cho đám đồng nghiệp lé mắt chơi.”
Đường Tư Kỳ cười nói: “Làm vậy chi cho rắc rồi, nào ra sách mình sẽ gửi cho hai cậu mỗi người một bộ.”
Cơm Cháy phản đối ngay: “Không được, mình là fan chân chính, mình phải tự mua. Còn nếu cậu vẫn băn khoăn thì in một dấu môi độc nhất vô nhị ngay trang đầu tiên cũng được. Haha có cái đó là đủ cho chị đây đi khoe khoang một năm Hahaha”
Đường Tư Kỳ: “…”