Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 511: Thổ lộ tâm tư
Đầu cầu châu Phi, Đường Tư Kỳ đang vẽ tới cảnh ngồi trên máy bay trông về thác Victoria, khói nước mây mờ, bọt tung trắng xoá. Các fan cứ phải gọi là quắn quéo tít mù
“Từ xa đã vậy tới gần thì thứ nào chịu nổi, kinh khủng thật!”
“Chắc phải block Tiểu Kỳ mất thôi, cứ vẽ thế này rồi bao nhiêu tâm tư chỉ mải nghĩ tới chuyện bỏ làm đi du lịch, huhuhu”
“Hoá ra từ trên máy bay đã ngắm được thác Victoria rồi, nhìn đẹp quá, trời ơi u mê!”
“Mị lực của lữ hành chính là đây chứ đâu. Lay động lòng người, nhìn là muốn xách Vali lên đường ngay lập tức. Hâm mộ Tiểu Kỳ thật, có thể thoả thích đi muôn nơi, ngắm nhìn cả thế giới.”
Tài khoản [Mong một lần gặp em] vẫn như mọi khi, xem live mà cấm bao giờ nói gì, chỉ yên lặng miệt mài tặng quà.
Hơn nữa hôm nay còn tặng nhiều hơn bình thường. Trùng hợp tâm tình Tư Kỳ đang vui vẻ, vẽ xong còn có nhã hứng tán gẫu cùng fan, chia sẻ về chuyến đi châu Phi cùng cảm nghĩ của mình khi tới mảnh đất xa xôi này.
Bởi vì [Mong một lần gặp em] nãy giờ tặng liên tiếp rất nhiều thành ra Đường Tư Kỳ cũng phải chú ý
“Bạn [Mong một lần gặp em] ơi, bạn có đó không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, tập thể fans lập tức tru tréo
“Chị Kỳ gọi tên kìa, lần đầu tiên có người được chị Kỳ gọi tên.”
“Ai? Là kẻ nào có diễm phúc được idol kao gọi tên? Kiếp trước là thần linh giáng thế hay cứu cả vũ trụ mà kiếp này được idol gọi tên trước kao? Bước ra đây mau!”
“Huhu em cũng muốn được kêu tên, chị Kỳ ơi gọi tên em đi, ID của em là .”
“Đi Theo đại thần mấy tháng lần đầu tiên thấy cảnh này, nhưng sao tôi lại vừa hâm mộ vừa ghen tỵ thế nhỉ?!”
“Quả chanh mọc trên cây chanh, tôi ngồi dưới gốc chanh…chua lòm í a :)))))”
Bất ngờ, tài khoản [Mong một lần gặp em] lần đầu bình luận: “Có.”
Đường Tư Kỳ nói với màn ảnh: “Mình không biết bạn là ai tuy nhiên nếu thích mình thì có nhiều cách ủng hộ không nhất thiết phải tặng nhiều quà như vậy. Hay thế này đi, đợi lát nữa xuống live, bạn nhắn tin vào hộp thư cho mình được không?”
Từ lúc cô livestream tới giờ, người này luôn âm thầm ủng hộ, hầu như buổi live nào cũng thấy bạn ấy và còn tặng rất nhiều quà đắt tiền.
Lần trước bạn ấy đưa ra yêu cầu vẽ chibi Tiểu Sở, Đường Tư Kỳ đã dành hẳn nửa buổi livestream để thực hiện.
Nhưng giờ bản thảo Sri Lanka đã hoàn thành xong hết, không còn chủ đề gì để vẽ hình Sở Hy Văn nữa thế nên Đường Tư Kỳ mới kêu bạn ấy nhắn riêng để hỏi xem có yêu cầu nào khác không. Nếu trong khả năng cho phép, cô sẽ không ngại đáp ứng.
Mặc dù việc ủng hộ về vật chất Đường Tư Kỳ không cổ động càng không yêu cầu fans nhưng cô vẫn hy vọng có thể làm cái gì đó cho họ coi như thay lời cảm ơn.
Trời cũng đã khuya, Đường Tư Kỳ chào tạm biệt mọi người rồi kết thúc phiên live. Quả nhiên, ngay lập tức [Mong một lần gặp em] gửi tin nhắn tới.
[Có phải việc tôi tặng quà khiến bạn bị khó xử không? Nếu hành vi của tôi mang tới phiền toái cho bạn thì cho tôi xin lỗi. Tại tôi quá thích bạn…vẽ.]
Đường Tư Kỳ cố gắng từ trong câu chữ đoán tính cách đối phương.
Kỳ Kỳ chiêm ngưỡng thế giới: [Không, không mang tới phiền toái, chỉ là cá nhân tôi cảm thấy ngượng ngùng. Bạn có thích tranh phong cảnh không? Tôi có thể vẽ một bức theo ý bạn rồi gửi cho bạn.]
Cô cũng chẳng làm được gì khác ngoài sở trường vẽ tranh.
Mong một lần gặp em: [Tâm sự với tôi đi.]
Kỳ Kỳ chiêm ngưỡng thế giới: [Được.]
Bên kia màn hình, Sở Hy Văn siết chặt di động, trong lòng có chút hoảng hốt. Không biết vì cái gì, đột nhiên anh muốn mượn tấm màn che này để thổ lộ một số điều mà ngày thường không dám nói.
[Kỳ thực…thấy bạn được đi khắp muôn nơi, tôi rất hâm mộ. Làm tôi nhớ đến một cô gái tình cờ quen biết trong một chuyến du lịch trước đây. Chúng tôi gặp nhau ở nước ngoài, đã cùng nhau đi thăm thú rất nhiều địa phương, ngắm nhìn rất nhiều cảnh vật. Ban đầu thì thấy ồ cô gái này rất xinh đẹp. Nhưng sau đó không hiểu sao tôi luôn muốn được trò chuyện cùng cô ấy, thích nhìn cô ấy cười. Khi tôi nhận ra tình cảm trong lòng mình thì cũng là lúc chúng tôi phải chia tay….]
[Có lẽ, chúng tôi sẽ không có cơ hội gặp lại.]
[Ngày ngày xem bạn đi du lịch rồi xem bạn vẽ tranh khiến tôi không tự chủ được mà luôn nhớ về cô ấy.]
Lúc này Sở Hy Văn đang ngồi trên máy bay chuẩn bị bay tới một thành phố khác.
Cuộc sống của anh nhàm chán như vậy đó, lúc nào cũng trong trạng thái tất bật chạy show khắp nơi. Chỉ có đóng phim là anh còn cảm thấy hứng thú còn lại tất cả những thứ râu ria xung quanh đều khiến anh vô cùng phiền chán và mệt mỏi.
Ngay cả khi đối diện với người con gái mình thích anh cũng không thể đường đường chính chính mà thổ lộ lòng mình.
Máy bay chuẩn bị cất cánh, tiếp viên hàng không nhắc nhở hành khách tắt điện thoại di động. Sở Hy Văn nhanh chóng nhắn một tin cuối
[Không thể nói tiếp nữa. Tôi phải đi đây. Chào bạn.]
Sở Hy Văn ảo não nhắm mắt dựa ra sau ghế. Tại sao tự dưng lại nói những lời này với cô ấy? Anh có thể bay thẳng qua châu Phi dẫn cô ấy đi ngắm thác Victoria không? Có đủ bản lĩnh để làm bạn trai cô ấy không?
Bạn trai? Hai từ này bất chợt xẹt qua khiến lòng Sở Hy Văn bồn chồn khó tả.
Đầu óc anh như lọt vào sương mù không tìm thấy lối ra. Nhắm mắt lại, những ngày tháng tươi đẹp ở Sri Lanka lại ùa về, hình ảnh cô nhìn anh cười thật tươi, lúc vẽ tranh khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, gò má trắng mịn, xương hàm xinh xắn, hàng lông mi dài rủ bóng khẽ chớp làm nhộn nhạo lòng anh, chao đảo trái tim anh, khiến nó không lúc nào thôi thổn thức nhớ nhung.
Aizzz, phát điên mất rồi!
Liêu Giang ngồi kế bên cũng nhận thấy cảm xúc Sở Hy Văn không ổn. Tưởng là vì chuyện hợp đồng nên liền nói: “Nếu có điều khoản nào cậu cảm thấy không hài lòng thì có thể trao đổi thêm. Hoặc muốn thêm điều kiện yêu cầu gì cứ việc đề đạt, nếu hợp lý chắc không thành vấn đề.”
Đi thuyết phục người ta mà, thế nên thái độ Liêu Giang cũng phải nhún nhường một chút, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn một chút.
Ai dè chàng diễn viên đâu có tâm tư nào để ý tới hợp đồng hợp điếc.
Anh nhắm mắt cho tới tận lúc máy bay hạ cánh mới ngồi dậy. Việc đầu tiên làm là mở điện thoại di động.
[Tinh] [1 tin nhắn mới chưa đọc.]
Nhất định là của Đường Tư Kỳ rồi.
Sở Hy Văn hít sâu một hơi, nhấn mở
Kỳ Kỳ chiêm ngưỡng thế giới: [Có người đã từng nói với tôi thế này, chúng ta đứng ở nơi tận cùng thế giới nói lời tạm biệt rồi lại tới nơi thế giới tận cùng nói xin chào. Tôi cảm thấy anh ấy nói không sai, trái đất hình cầu mà, không chừng ở một chuyến đi nào đó trong tương lai bạn và cô ấy sẽ gặp lại nhau.]