Chu Du Cùng Hệ Thống (Dịch Full)

Chương 514 - Chương 514 - Nam Phi

Chu Du Cùng Hệ Thống Chương 514 - Nam Phi

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 514: Nam Phi

Trước khi đặt chân tới Nam Phi, Đường Tư Kỳ hoàn toàn không có bất cứ ấn tượng gì về mảnh đất này ngoài bài hát Năm Tháng Huy Hoàng được trình bày bởi ban nhạc rock Beyond, một ban nhạc Hông Kông nổi đình nổi đám thời thập niên 80.

Khi đó cô còn nhỏ, nghe không hiểu tiếng Quảng Đông nhưng đã bị cuốn hút bởi giọng ca cao vút giàu từ tính của Huỳnh Gia Câu.

Sau này lớn lên mới biết, chính Huỳnh Gia Câu là tác giả viết nên ca khúc này nhằm ca ngợi vị lãnh tụ Nam Phi Nelson Mandela, vì đấu tranh cho tự do và bình đẳng sắc tộc mà bị giam vào ngục tối.

Giờ đây cô sắp sửa tới thăm mảnh đất ấy, viết tiếp ký ức thời ấu thơ.

Từ Waterfall City không có chuyến bay thẳng tới Cape Town, buộc phải trung chuyển qua Johannesburg.

Đằng nào cũng tiện bay qua đây, mọi người tính dừng lại Johannesburg một hai ngày chơi cho biết nào ngờ sau khi tìm hiểu mới tá hoả phát hiện Johannesburg là thành phố bất ổn và tệ nạn nhất châu Phi. Thế là thôi thôi sợ quá, bốn anh chị em quyết định nối chuyến đi thẳng luôn, không có chơi bời gì hết.

Đất nước Nam Phi là đất nước duy nhất trên thế giới có tận ba thủ đô.

Pretoria ở phía đông bắc là thủ đô hành chính, nơi đặt phủ tổng thống, cơ quan nội các, các ban ngành chính phủ và trụ sở đại sứ quán của nhiều quốc gia.

Bloemfontein, thủ đô tư pháp nằm ở Free State, trung tâm Nam Phi, là trụ sở của tòa phúc thẩm cao nhất đất nước, có tác động đáng kể đến hệ thống pháp luật và tư pháp Nam Phi.

Và cuối cùng là Cape Town, thủ đô lập pháp. Nằm ở góc tây nam đất nước, là trụ sở của cơ quan lập pháp Nam Phi, Quốc hội và Hội đồng tỉnh quốc gia, chịu trách nhiệm xây dựng luật pháp, chính sách quốc gia và giám sát chính phủ. Đồng thời, Cape Town cũng là thủ đô đông dân nhất, nổi tiếng nhất, có vị trí cảng biển đóng vai trò huyết mạch trọng yếu chi phối nền kinh tế Nam Phi.

Khi máy bay từ từ hạ độ cao, đột nhiên trong lòng Đường Tư Kỳ trào dâng một cảm xúc khó tả không nói nên lời.

Một hành trình dài xuyên suốt từ Kenya, Tanzania, Zimbabwe, Zambia và đây chính là đích đến cuối cùng cô cần phải tới.

Nếu bay thẳng từ Trung Quốc sang Nam Phi thì dễ quá rồi. Nhưng như thế làm sao có được trải nghiệm đi giữa những bầy thú hoang trong lòng thảo nguyên mênh mông, rồi cảm giác hạnh phúc tột độ khi dám thách thức giới hạn bản thân chinh phục đỉnh Kilimanjaro lẫy lừng thiên hạ, hay đứng trước thác nước Victoria khổng lồ và chấp nhận cả đời này nguyện chết chìm trong vẻ đẹp kỳ vĩ đó. Và trên hết, nếu không trải qua cả hành trình thì sẽ không bao giờ biết được châu Phi đại lục lại có mị lực riêng, rất thần kỳ, rất cuốn hút.

Trong đó, Nam Phi là quốc gia lớn nhất châu Phi còn Cape Town chính là thành phố phát triển lớn mạnh bậc nhất khu vực phía nam Phi châu đại lục.

Ấn tượng đầu tiên khi đặt chân tới đây là trị an tốt và sạch đẹp. So với tất cả những địa phương từ đầu hành trình tới giờ thì Cape Town xứng danh phồn hoa đô thị, bởi giao thông thuận tiện, đáp ứng đầy đủ các điều kiện sinh hoạt cơ bản, là nơi dừng chân nghỉ dưỡng trong mơ của cả nhóm sau chuỗi ngày lăn lộn chốn đồng hoang gió núi, ghềnh thác gian nan, thiếu thốn đủ đường.

Mọi người cũng có thể tự do hoạt động vui chơi, không cần đi đâu cũng phải kéo đàn kéo nhóm, cảnh giác bảo vệ lẫn nhau như trước đây nữa.

Từ An và Dịch Đồng dắt nhau đi khám phá quanh thủ đô. Sở Tĩnh thì đeo máy ảnh đi tác nghiệp ngược xuôi khắp phố phường. Chỉ có Đường Tư Kỳ là dường như thảnh thơi hơn cả. Ban ngày cô đi dạo xung quanh, ngắm nhìn sinh hoạt của người dân bản địa. Mỏi chân thì tấp vào một quán cà phê nào đó hoặc quay về khách sạn vừa livestream vừa vẽ tranh. Dùng phương thức sở trường lưu dấu những kỷ niệm khó quên.

Tuy nhiên cô vẫn chần chừ không đi tới điểm mấu chốt, Mũi Hảo Vọng.

Không biết vì cái gì, mỗi lần nhìn thấy các bài viết về địa danh này hoặc thậm chí biển quảng cáo, cột mốc chỉ đường là cô tự động lược bỏ, coi như không thấy.

Rõ ràng Mũi Hảo Vọng mới là mục đích chính của chuyến đi. Nhưng cô lại không chọn phương thức trực tiếp nhất mà cứ lòng vòng mua đường, tựa hồ chưa chuẩn bị đủ tâm lý sẵn sàng đối mặt.

Vài ngày sau, Đường Tư Kỳ mới dám mở giao diện hệ thống. Từ lúc đặt chân tới phi Châu tới giờ, cô chưa vào thăm Tiểu Bạch. Không biết gần đây cu cậu sống thế nào rồi.

Hình ảnh hiện lên, Tiểu Bạch vẫn một thân đồ bảo hộ xanh lam quen thuộc, ở trong vườn hoa cần mẫn đào đào xới xới. Trên bậc thềm rợp bóng nắng, mèo con đang chơi đùa cùng anh chó đốm.

Một thời gian không ghé, khu vườn của Tiểu Bạch càng rực rỡ sắc hoa. Cậu chàng dựng thêm một mái che bằng dàn hồng Fujimoto màu Champagne dịu mắt. Bông nào bông nấy to như cái bát nở kín dàn.

Ngắm nhìn hồi lâu, Đường Tư Kỳ khẽ gọi: “Tiểu Bạch…”

Tiểu Bạch ngẩng phắt đầu, vui vẻ reo vang: “A cô chủ, chị tới rồi!”

“Ừ, chị đã tới Cape Town Nam Phi, rất nhanh sẽ đến Mũi Hảo Vọng. Có phải chị tới đó là em sẽ có hạt giống gieo trồng đúng không?”

Tiểu Bạch thành thật gật đầu: “vâng ạ, hệ thống quy định khi chị tới Châu Phi, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng là em sẽ được nâng cấp công năng gieo trồng, mở ra kho hạt giống vô hạn.”

Đường Tư Kỳ hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm.

Muôn sông nghìn núi rốt cuộc cùng tới đây rồi, phải đối diện thôi.

Tiểu Bạch đã đi theo hỗ trợ cô một quãng đường dài. Lúc cô mắc hội chứng sợ bay, em ấy đã không nề hà bán hết gia tài của cải để giúp đỡ. Vậy mà cô vì một chút lòng riêng cứ nấn ná chần chờ, để em ấy đợi mãi.

Thôi vậy, dù biết trước cuối đường sẽ là ly biệt nhưng chẳng phải chúng ta đã có cùng nhau những hồi ức rất đẹp hay sao.

Đường Tư Kỳ tâm tình phức tạp Click mở Cửa Hàng Vật Phẩm. Bùi ngùi xem lại lịch sử trao đổi từ đầu tới giờ

Cherry cao cấp SSJ, sườn heo hảo hạng, tôm đất cay, bàn học trẻ em, tôm hùm Boston…

Những mảnh ghép hồi ức kết nối thành cuốn phim đưa cô quay ngược về quá khứ. Bất tri bất giác, hệ thống đã trở thành một người bạn đồng hành thân thiết, cùng cô đi qua bước ngoặt cuộc đời.

Từ một con bé vô dụng, ám ảnh xã hội trở thành một cô gái tự tin độc lập, lan toả lối sống tích cực, truyền cảm hứng cho rất nhiều các bạn trẻ.

Như Xukhôm linxki từng nói “Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để lưu lại dấu ấn trên mặt đất, trong trái tim người khác”. (1)

Đang miên man trong dòng chảy ký ức, bất chợt chiếc xe buýt đi Mũi Hảo Vọng ngừng ngay trước mặt kéo cô trở về thực tại.

Không phải cô vô trách nhiệm cố tình phớt lờ nhiệm vụ. Kỳ thực cô đã sớm tìm hiểu về nó từ ngày đầu tiên rồi. Nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà cô chưa thực hiện được. Trong đó chủ yếu là do lòng không nỡ mà thôi…

Cô bước lên xe buýt, chọn hàng ghế cuối cùng. Chẳng bao giờ đi du lịch mà cô lại mong xe chạy chậm lại, thậm chí cứ chạy mãi đừng dừng cũng được.

Tâm trạng nặng nề bí bách quá, Đường Tư Kỳ giơ máy chụp đại một tấm, đăng lên vòng tròn bạn bè cùng dòng trạng thái

[Cuối cùng cũng tới nơi tận cùng thế giới: Mũi Hảo Vọng]

===

Chú thích

(1) Xukhôm linxki (1918-?): nhà giáo dục vĩ đại, viện sĩ Viện Hàn lâm Khoa học Giáo dục Liên Xô. Người đã vận dụng lí luận, kinh nghiệm giáo dục xã hội chủ nghĩa vào hoàn cảnh cụ thể, đào tạo nhiều học trò, đóng góp nhiều lí luận, kinh nghiệm giáo dục thế hệ trẻ Xô Viết.

Bình Luận (0)
Comment