Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 515: Hy vọng ở Mũi Hảo Vọng
Bạn bè người thân ào vào bình luận sôi nổi
“Ôi Tiểu Kỳ ơi, hâm mộ cậu quá.”
“Cuộc sống của cậu chính là cuộc sống trong mơ của tớ, tớ sẽ nhìn theo cậu để tiếp tục phấn đấu.”
“Thích thế Kỳ Kỳ ơi, nhớ chụp nhiều ảnh vào nhé.”
“Haha giỏi lắm, có thể phát sóng trực tiếp không? Ba cũng muốn xem, nếu được thì phát trực tiếp nhé.”
Dòng bình luận này là của ba Đường.
Đường Tư Kỳ thầm nghĩ. Cũng đúng, nơi này chính là điểm kết của cuộc hành trình, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với cô. Thời khắc quan trọng này, tất nhiên cô muốn chia sẻ với gia đình, bạn bè và toàn thể những người hâm mộ luôn yêu thương sát cánh cùng cô suốt thời gian qua.
Tuy nhiên có một việc quan trọng cô cần phải làm trước.
Không có đoạn đường nào đi mãi không tới đích, không có chuyến xe nào chạy mãi không dừng. Đúng một tiếng đồng hồ sau, Đường Tư Kỳ đặt chân xuống địa danh mà cô khát khao từ thuở bé.
Cô đi xe điện bánh răng cưa ra ngọn hải đăng sát bên bờ biển.
Bước lên đài ngắm cảnh, một khắc từ trên cao nhìn xuống Đường Tư Kỳ chợt hiểu tại sao nơi đây lại được mệnh danh là điểm tận cùng thế giới.
Mọi thứ tinh khôi sáng chói, cảnh sắc bảo toàn vẹn nguyên nét nguyên thuỷ ban sơ.
Nắng ấm ôm ấp vạn vật, trời xanh trong, biển thăm thẳm, cát trắng trải dài, bãi đá thoai thoải, cá heo tung tăng bơi lội thành đàn, hải âu sải cánh chao liệng, xa xa những con tàu viễn dương đang vượt qua ranh giới vùng biển bao la nơi Đại Tây Dương cùng Ấn Độ Dương giao cắt.
Sóng lớn vỗ oàm oạp vào bờ đá miên man hết đợt này đến đợt khác. Những ngọn sóng bạc đầu dềnh lên cao vút xong rút chạy ra xa rồi lại đẩy nhau xô tới, chúng đùa vui tung bọt trắng xoá trong làn gió mát rì rào bất tận của mẹ thiên nhiên.
Đứng ở nơi này, dang tay hít một hơi căng tràn lồng ngực, nhắm mắt thả mình trôi bồng bềnh trong khoảng trời tự do, hiền hoà êm dịu, quả thực không thể không cảm khái tại sao thượng đế lại ưu ái ban tặng cho Cape Town một nơi tuyệt vời đến vậy.
Đương nhiên, Đường Tư Kỳ không quên mục đích cô tới nơi này là để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của chương trình Chu Du Cùng Hệ Thống.
Cô đăng nhập ứng dụng, nhấn vào nút Check-in quen thuộc
[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.
Phần thưởng: Thăng cấp cấp bậc và quyền hạn cho quản trị viên.]
[Hệ thống đang tiến hành kết toán số lượng đồng vàng cuối cùng.]
[Đang tiến hành gỡ bỏ trói buộc…]
[Hoàn thành 1%…]
[Hoàn thành 1,01%…]
Đường Tư Kỳ nở nụ cười yếu ớt, hệ thống rất uy tín, nói kết thúc là kết thúc thật.
Nhưng sao tốc độ chậm như rùa bò vậy???
Cô run rẩy kéo màn hình giao diện, muốn nhìn xem Tiểu Bạch có còn đó không.
May quá, em ấy vẫn còn đây.
“Tiểu Bạch…”
Cô hồi hộp cất tiếng gọi nhưng trong lòng rất sợ em ấy không nghe thấy.
May quá, em ấy vẫn nghe.
Trước mặt Tiểu Bạch lúc này là một núi hạt giống cùng vô vàn thể loại cây giống, mạ non. Hai má cậu chàng đỏ hồng lên, lăng xăng chạy qua chạy lại cầm cái này một chút, xem cái kia một chút, chứng tỏ đang hưng phấn lắm đây.
Song vừa nghe cô chủ gọi là cậu bỏ xuống hết, liến thoắng cám ơn: “Cô chủ ơi em nhận được rồi, em cảm ơn cô chủ nhiều. Cô chủ nhìn này, quá trời hạt giống luôn, mai này em tha hồ trồng trọt thoả thích.”
“Vậy là tốt rồi. Tiểu Bạch ơi, hệ thống đang tiến hành cởi trói…Chị…vào đây lần cuối để…chào tạm biệt em…”
Gương mặt đang toe toét thoắt cái méo xệch, Tiểu Bạch oà lên một tiếng đầy thống khổ cùng lưu luyến: “Không đâu…”
Cậu không muốn tạm biệt, không muốn làm quản lý cho người khác, chỉ muốn đi theo đồng hành cùng cô chủ, nhìn cô chủ tốt lên từng ngày, mãi mãi không chia lìa…
Đường Tư Kỳ đang định nói gì đó thì màn hình chuyển đen thui. Không còn bất kỳ hình ảnh gì khác chỉ có duy nhất dòng trạng thái đếm ngược
[Hoàn thành 10,2%…]
Tiếc quá, chưa kịp nói vài lời tử tế với em ấy.
Đường Tư Kỳ cố gắng ổn định tâm trạng. Tiến độ còn chậm lắm, trước tiên cứ livestream cái đã.
Vừa vào phòng live, ngoài dự đoán của cô đã có không ít các bạn fans xuất hiện. Kỳ lạ vậy, cô không thông báo gì mà?!
“AAA chị Tiểu Kỳ, không uổng công ngày nào em cũng vào canh me, hôm nay tranh được slot hàng đầu, hihihi!”
“Hôm nay đi tới đâu rồi Tiểu Kỳ ơi?”
“Haha khó đoán nhỉ, thấy trời và biển, là chỗ nào vậy?”
“Ôi đại thần ơi là đại thần! Hôm nay tập kích bất ngờ vậy. Nếu không phải em ngẫu nhiên ngồi lướt chơi chơi thì bỏ lỡ mất rồi!”
Mới đầu live đương nhiên số lượng người xem chưa nhiều lắm nhưng trong số đó Đường Tư Kỳ nhìn thấy một cái tên rất quen thuộc [Mong một lần gặp em].
Thế nhưng hôm nay cậu ấy không điên cuồng tặng quà như mọi lần mà nhắn một câu
“Trùng hợp quá Tiểu Kỳ, tôi cũng đang ở đây.”
Chắc là một câu chào hỏi xã giao thôi, Đường Tư Kỳ chỉ lướt qua không suy nghĩ nhiều. Cô nhìn vào màn hình cười nói: “Cảm ơn mọi người đã ngồi canh mình nhé. Hôm nay mình dẫn các bạn tới một nơi rất xa nhưng cũng rất quen thuộc, đó chính là Mũi Hảo Vọng.”
“Á ha ha ha, cái này em thấy rồi nè, trong sách giáo khoa địa lý. Ủa mà sao chị chạy tới tận đây vậy chị Kỳ?”
“Ồh yeahhh quá tuyệt vời. Mình muốn tới Mũi Hảo Vọng lâu rồi mà chưa có cơ hội, hôm nay bám càng đi ké Tiểu Kỳ.”
Đường Tư Kỳ cẩn thận đọc bảng giới thiệu để cung cấp thông tin chính xác nhất cho các bạn: “Thực chất đây chỉ là điểm phía nam chứ chưa phải cực nam của lục địa Châu Phi. Tuy nhiên đứng từ đây chúng ta có thể nhìn thấy điểm giao nhau giữa Đại Tây Dương và Ấn Độ Dương. Ngay chỗ tay tôi chỉ này, mọi người thấy không, có phải rất đẹp, rất hùng vĩ phải không?”
“Wow hai biển lớn hội tụ, đỉnh thật!”
“Đẹp quá Tiểu Kỳ ơi!”
“Tiếc thế Tiểu Kỳ không mang theo máy tính, nếu không có thể dựng máy ngồi vẽ ngay tại đây thì tuyệt đỉnh.”
“Chụp lại màn hình, nhanh tay chụp lại màn hình đi anh em, đẹp thật đấy!”
“Chụp vội mà bức nào bức nấy như bìa tạp chí.”
Chỉ riêng [Mong một lần gặp em] là bình luận một câu rất không liên quan
“Đợi tôi, tôi đến ngay!”
Đường Tư Kỳ sửng sốt: “Đến ngay? Bạn cũng đang ở Nam Phi à?”
Nhưng đối phương không trả lời nữa.
Đường Tư Kỳ cũng không để trong lòng. Chắc là nói đùa thôi, đây là Nam Phi chứ có phải Tam Á đâu mà nói tới là tới ngay được.
Cô tiếp tục cầm máy dẫn mấy ngàn người đi dạo xung quanh.
Thiên nhiên quả thực có tác dụng chữa lành, cảnh đẹp ru hồn thơ, gió mát thổi tan muộn phiền. Nỗi buồn ly biệt cùng Tiểu Bạch trước đó cũng theo gió vơi đi ít nhiều. Thôi thì em ấy còn có sứ mệnh của mình.
Chia ly quả thực rất nuối tiếc nhưng quan trọng hơn là chúng ta đã để lại những gì trong lòng nhau, không phải sao?
Đột nhiên, hệ thống bắn ra nhắc nhở
[Người chơi chú ý, quá trình cởi trói sắp hoàn thành. Tương lai phía trước mong bạn tiếp tục cố gắng, hoàn thiện và tốt hơn!]
[Phần đồng vàng còn lại hệ thống trực tiếp quy đổi thành Bảo hiểm sự cố ngoài ý muốn có thời hạn vĩnh viễn.]
[Chức năng quản lý viên Tiểu Bạch tiếp tục duy trì.
Thời hạn: Vĩnh viễn.]
[Hoàn thành 100%…]
[Cởi trói thành công.]
[Hắc hắc, lại cứu thêm được một người nữa, hệ thống ta thật là lợi hại!]
[Tạm biệt, không hẹn gặp lại!]
Đường Tư Kỳ ????
Vậy tức là Tiểu Bạch được giữ lại, vĩnh viễn?
Đường Tư Kỳ quên luôn là đang phát sóng trực tiếp, chạy nhanh đi kiểm tra điện thoại. Ứng dụng Lữ Hành màu vàng cam vẫn còn đó. Cô nhấn mở, toàn bộ giao diện nhiệm vụ rồi điểm thưởng này kia đều biến mất, chỉ có duy nhất giao diện của Tiểu Bạch.
Hahaha, em ấy thực sự được giữ lại.
Lúc này Tiểu Bạch đang lom khom chổng mông cấy mạ non.
Đường Tư Kỳ cong cong khoé môi, nở nụ cười hạnh phúc.
Đang xem hay đột nhiên bị cắt ngang giữa chừng, các fans la ó gào thét
“Ơ sao thế chị ơi, sao tự nhiên đứng máy à?”
“Tiểu Kỳ??? Alo chị ơi, mất mạng à?”
“Ủa sao vậy nè?”
“Sao tự dưng lại thế này?”
“Sao chị không nói gì nữa? bên đó có chuyện gì à?”
Đường Tư Kỳ không quấy rầy Tiểu Bạch làm việc. Cậu em sẽ ở lại bên cô mãi mãi mà, ngày rộng tháng dài phía trước, hai chị em tha hồ tâm sự.
Cô tiếp tục quay lại phục vụ các fans yêu quý. Hiển nhiên tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
“Nào, chúng mình cùng tiếp tục nhé các bạn yêu.”
Cô lia Máy tới chỗ đang tập trung rất đông du khách, chuẩn bị thuyết minh phong cảnh kế tiếp thì đột nhiên một bóng dáng quen thuộc bất thình lình lọt vào màn hình.
Đường Tư Kỳ khựng lại, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Mà đồng thời, đối phương cũng đang dáo dác quay trái quay phải tìm người giữa đám đông.
Đường Tư Kỳ ngẩng đầu. Ôi đúng là anh ấy thật rồi!
Một khắc sau, như thể có thần giao cách cảm. Người kia bất giác quay đầu. Và giữa dòng người tấp nập, ánh mắt họ tìm thấy nhau.
Người đàn ông bước nhanh tới chỗ cô, cười rạng rỡ:
“Tư Kỳ, cuối cùng anh cũng gặp được em.”
Nụ cười ấy như ánh dương, sáng bừng sức sống, giống hệt lần đầu cô gặp anh tại sân bay Sri Lanka hồi đó…
———
Hoàn Văn.