Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 54: Tình phụ tử
Vắng mặt Điền Côn, Đường Tư Kỳ cảm thấy thoải mái và tự nhiên hơn hẳn, cô tự tin trình bày: “Kỳ thật ý tưởng của tôi rất đơn giản. Đó là xây dựng một vườn nấm cổ tích, mang hơi thở thần thoại với gam màu vui tươi, sặc sỡ để thu hút sự chú ý của các bạn nhỏ. Mặt khác, tôi hy vọng có thể xây nhà nấm cao hơn, to hơn…”
Nói không không đủ diễn tả, Đường Tư Kỳ liền với một tờ giấy trắng và một cây bút trên bàn làm việc của Phùng Nghị, trực tiếp vẽ thành hình ảnh cho dễ hình dung.
“Đây anh xem, theo thiết kế ban đầu, hình tượng Lâu đài nấm quá đơn giản, chỉ như một phiên bản phóng to của cây nấm bình thường thôi, như vậy sẽ không tạo được sự ngạc nhiên và tò mò của các bạn nhỏ. Chúng ta phải làm sao để tụi nhỏ lần đầu tiên trông thấy phải ồ lên kinh ngạc. Tỷ như có thể xây một cây nấm hương khổng lồ với phần cuống thật dài và to. Bên trong khoét rỗng rồi cho lắp hệ thống cầu thang xoắn ốc. Bọn nhỏ có thể vào trong cây nấm tham quan, thám hiểm. Bên cạnh đó, dãy nhà hàng, quầy lưu niệm có thể nguỵ trang dưới hình dạng những cây nấm mỡ lùn lùn đáng yêu. Rồi rải rác trong khuôn viên, có thể đặt một vài trụ nấm bào ngư với tán tròn xoè rộng để làm chỗ nghỉ chân, tránh nắng cho du khách. Ngoài ra, nấm kim châm, nấm đuôi phượng, nấm rơm cũng đều có thể tạo hình để khu vườn nấm càng thêm đa dạng và phong phú. Thậm chí, có thể thiết kế một vài trò chơi truy tìm kho báu trong nhà nấm. Nếu ai tìm được nhanh nhất và sớm nhất sẽ có phần thưởng. Tôi tin chắc, với một vườn nấm cổ tích vừa đẹp cả về hình thức lẫn nội dung, chắc chắn sẽ được tụi nhóc yêu thích.”
Đường Tư Kỳ miệng nói tay vẽ, thoăn thoắt không ngừng nghỉ. Tờ giấy A4 trắng trơn như được phù phép mở ra cả một khung cảnh quá đỗi thơ mộng và đẹp đẽ.
Phùng Nghị đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới cổ tích do Đường Tư Kỳ vẽ ra. Anh càng nghe càng thích, càng nhìn càng mê, vườn nấm đẹp thế này, chắc chắn Tiểu Bân nhà anh sẽ chết mê chết mệt cho xem.
Hơn nữa, chỉ cần được sự đón nhận của đám nhóc, nhất định hoạt động kinh doanh sẽ có cơ hội khởi sắc.
Phùng Nghị không nén nổi xúc động: “Cô Đường, ý tưởng của cô thực sự quá tuyệt vời! Tôi rất hy vọng có thể sớm nhìn thấy bản thiết kế chính thức.”
Đường Tư Kỳ nhất thời ngây người. Kỳ thực linh cảm vừa ùa đến, những ý tưởng mới hiện lên trong đầu, cô còn chưa kịp cân nhắc xem nó có tính khả thi hay không. Nhưng giờ chứng kiến phản ứng hào hứng của ông chủ, Đường Tư Kỳ cũng cảm thấy vững tin với những suy nghĩ của mình.
Với cả dường như ông chủ Phùng rất thương con trai, một câu con tôi, hai câu con tôi. Giá kể ba Tuấn Bảo cũng thương nó như vậy thì tốt quá…
Tình cảm của ông Phùng dành cho con trai mạnh mẽ đến độ Đường Tư Kỳ là người ngoài mà cũng cảm nhận được. Thế nên cô thật tâm mong rằng dự án có thể sớm ngày hoàn thiện, thứ nhất là để cải thiện và kết nối tình cảm cha con họ, thứ hai là có thêm sân chơi mới cho các bạn nhỏ.
Sau khi bàn bạc với ông chủ Phùng xong, Đường Tư Kỳ quay trở về văn phòng, mở máy tính, kết nối tablet rồi bắt đầu vào việc.
Linh cảm ào ạt, ý tưởng dạt dào, hiệu suất làm việc tăng cao. Đến cuối giờ chiều, Đường Tư Kỳ đã hoàn thành đại khái sơ đồ phác thảo.
Mấy ngày kế tiếp, Đường Tư Kỳ tập trung toàn thời gian vào việc thiết kế. Cô lên phương án rất tỷ mỉ, chi tiết, đồng thời cũng không quên gửi bản vẽ cho Tuấn Bảo xem và xin ý kiến.
Tuấn Bảo hào phóng dành tặng lời khen: “Ồ, dì vẽ đẹp hơn mấy bức hôm nọ dì gửi cho con nhiều.”
“Nhưng mà, phần đầu cây nấm dì có thể điều chỉnh cho nó cong cong thêm chút không, như vậy nhìn mới đẹp.”
Sợ mình diễn tả không rõ ý, Tuấn Bảo lôi hẳn giấy bút ra cặm cụi vẽ rồi chụp hình, gửi cho Đường Tư Kỳ.
Liếc sơ một cái là Đường Tư Kỳ hiểu vấn đề ngay, ý của cu cậu chính là bộ phận mũ nấm.
Đường Tư Kỳ gật gù, cong hơn chút sẽ giống với cây nấm thật, càng dễ tiếp cận bọn trẻ hơn.
Lát sau, Tuấn Bảo lại bổ sung thêm: “Còn nữa, trong mấy quyển truyện tranh của con người ta vẽ cả nấm độc với những màu đỏ, tím, cam. Tuy rằng nấm độc nguy hiểm thật nhưng mà con thấy nó thực sự rất đẹp.”
Ồ, vậy mà mình không nghĩ ra, Đường Tư Kỳ sung sướng vỗ đùi đen đét: “Haha, đúng rồi! Tuấn Bảo nhà ta lợi hại nhất. Dì yêu con, moahh moahh…”
Có thằng cháu khơi thông nguồn cảm hứng, Đường Tư Kỳ lại vùi đầu sửa chữa bản thiết kế.
Cứ vậy cặm cụi mấy ngày trời, cuối cùng cũng có thể hoàn thành.
Theo nguyên tắc, đáng lý Đường Tư Kỳ phải nộp cho Điền Côn duyệt trước rồi mới trình lên giám đốc.
Nhưng vì Điền Côn quá khó ưa, thường xuyên tỏ thái độ khó chịu với cô nên Đường Tư Kỳ cũng chẳng việc gì phải tìm ngược, cô trực tiếp cầm thẳng tác phẩm của mình lên gặp ông chủ Phùng.
Lại nói tới Điền Côn, dạo gần đây tài chính của hắn gặp chút khó khăn nên hắn đã móc nối với một kiến trúc sư khác, là anh em quen biết cùng ngành và có đội thi công riêng.
Điền Côn rất tự tin, dựa vào quan hệ em vợ anh rể giữa mình với Phùng Nghị thì chắc chắn phương án thiết kế của mình sẽ được thông qua. Và rồi hắn sẽ ở bên trong thúc đẩy để bạn mình thành công nhận thầu.
Tuy đối phương báo giá khá cao nhưng hai người họ đã thông đồng rồi, nếu Điền Côn thực sự giành được hạng mục này thì tên kia sẽ trích cho hắn 20% hoa hồng.
Chỉ là không ngờ, Phùng Nghị sống chết không chịu duyệt dự án. Càng không ngờ hơn khi anh ta mời một cô hoạ sĩ trẻ không tên tuổi, không tiếng tăm tới tham gia mảng thiết kế.
Theo cách nói của Điền Côn thì Đường Tư Kỳ chỉ là một con ranh vắt mũi chưa sạch, vậy mà dám tới địa bàn của hắn, ngáng đường hắn, chặt đứt kế hoạch của hắn. Điều này khiến Điền Côn ức chế vô cùng, thế nên hắn luôn trong tối ngoài sáng chèn ép Đường Tư Kỳ và tìm mọi cách hòng đuổi cô ra khỏi công ty.
Rất tiếc, Đường Tư Kỳ chẳng cho hắn cơ hội. Đối với mấy trò mèo mà Điền Côn bày ra, Đường Tư Kỳ thực hiện phương châm mắt không thấy, tai không nghe, chỉ một mực tập trung vào nhiệm vụ của mình. Và chỉ mấy ngày sau, cô đã hoàn thành công việc. Đã thế còn vòng qua Điền Côn, trực tiếp giao thẳng bản thiết kế cho Phùng Nghị.
Sự việc như giọt nước tràn ly, Điền Côn tức nổ đom đóm mắt, hồng hộc xông lên phòng Phùng Nghị đòi tranh luận về quy định của công ty.
Lúc này, Phùng Nghị đang cầm bản thiết kế của Đường Tư Kỳ, mặt mũi tươi cười rạng rỡ, chuẩn bị khen thì thấy Điền Côn xuất hiện ở cửa văn phòng. Anh cũng không suy nghĩ nhiều, vui vẻ vẫy tay gọi cậu em rể vào: “Ồ, Điền Côn đấy à, cậu đến đúng lúc lắm, mau vào xem cái này đi.”
Điền Côn uất nghẹn, bước rầm rập như dằn mặt.
Đáng tiếc, Phùng Nghị nào có quan tâm, vì giờ tâm trạng anh đang hưng phấn quá rồi: “Đây, cậu nhìn mà xem, đây chính là cái cảm giác mà anh đã từng nói. Bản thiết kế của cô Đường thực sự quá hoàn hảo, đã đáp ứng được 100% mong muốn của anh. Nếu có thể biến Công Viên Giải Trí Cầu Vồng trở thành một khu vườn cổ tích như thế này thì hiệu quả….”