Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 55: Mô hình kiến trúc
Chưa đợi Phùng Nghị nói hết câu, Điền Côn đã nóng nảy ngắt lời: “Anh rể, bản thiết kế này không được.”
Phùng Nghị kinh ngạc hỏi ngược lại: “Sao lại không được?”
Điền Côn bắt đầu quanh co viện lý do: “Thì cô Đường chỉ mới học qua một chút kỹ năng hội hoạ, không hề có kiến thức trong lĩnh vực thiết kế. Có những hình dáng, lúc vẽ trên giấy thì công nhận rất đẹp, nhưng khi ra thực tế lại là một chuyện khác. Cái này thì chỉ kiến trúc sư chuyên nghiệp mới nắm rõ nguyên lý thiết kế kết cấu công trình. Chứ thi công xây dựng mà không đảm bảo an toàn thì chỉ có chết người. Nhất là công viên giải trí cho thiếu nhi lại càng phải chú ý điểm này.”
Cái này đích xác không phải chuyên môn của Đường Tư Kỳ, vậy nên Phùng Nghị thoắt cái trầm ngâm hẳn, sắc mặt cũng ngưng trọng vài phần.
Kiểu này e rằng khó có thể hiện thực hoá được lý tưởng. Đúng là anh rất muốn biến Công Viên Giải Trí Cầu Vồng trở thành một khu vườn cổ tích trong mơ của các bạn nhỏ. Nhưng nếu việc thi công không đảm bảo tiêu chuẩn an toàn hoặc công trình tồn tại những hiểm hoạ ngầm thì cũng không thể tiến hành xây dựng. Với cương vị là ông chủ, Phùng Nghị chắc chắn không muốn điều đó xảy ra, bởi nó ảnh hưởng trực tiếp đến uy tín cũng như túi tiền của anh.
Phùng Nghị bối rối, liền quay qua xác nhận lại với Điền Côn: “Cậu cảm thấy phương án thiết kế này có vấn đề thật hả?”
Chỉ chờ có vậy, Điền Côn lập tức gật lấy gật để: “Vấn đề cực lớn là đằng khác. Mấy cái hình thù cô ta nghĩ ra quá ư là kỳ dị, rất khó để đưa vào thực tế, nó đi ngược lại nguyên lý kiến trúc. Đây, ví dụ như cái cây nấm này này, phần chóp mũ của nó quá cong, rất khó để tạo hình và khả năng cao là không giữ được thăng bằng khi đưa vào sử dụng thực tế.”
Nếu Điền Côn nói tới cái khác thì Đường Tư Kỳ bó tay chịu chết thật, nhưng đáng tiếc hắn lại chỉ đúng vào chi tiết Đường Tư Kỳ nghiên cứu kỹ nhất thế nên còn lâu mới có chuyện cô ngồi im để mặc hắn thích vẽ hươu vẽ vượn ra sao cũng được.
Trong lúc thiết kế, bởi vì quá băn khoăn về bộ phận mũ nấm nên Đường Tư Kỳ đã phải lên mạng tra cứu thông tin và tham khảo nhiều kiến trúc của các công viên giải trí khác, không chỉ trong nước mà còn trên toàn thế giới. Sau rất nhiều đắn đo cân nhắc, cuối cùng cô đã lựa chọn được phương án tối ưu nhất, vừa đảm bảo được tính thẩm mỹ như mong muốn lại chắc chắn có thể đưa vào ứng dụng thực tiễn.
Đường Tư Kỳ mở điện thoại, tự tin trình bày: “Ông chủ Phùng, mời ông xem, đây là công viên giải trí ở bang California nước Mỹ, người ta cũng sử dụng hiệu ứng cuộn sóng cho phần mái nhà, không những vậy diện tích công trình của họ còn lớn hơn của ta. Còn đây là một công viên khác tại Nhật Bản, bọn họ xây dựng tổ hợp lâu đài nấm với rất nhiều hình thù lạ mắt, độc đáo. Tất cả chúng đều đã được tạo hình thành công và đưa vào sử dụng, hơn nữa chưa từng có bất cứ báo cáo nào về những bất cập hay tai nạn tiềm ẩn trong những công trình này. Đúng là tôi không am hiểu nhiều về thiết kế, nhưng tôi nghĩ nếu anh Điền đây cứ một mực khẳng định không thể thi công được thì ông chủ Phùng có thể suy xét mời các kiến trúc sư và các đội xây dựng khác. Biết đâu được bọn họ lại có cách để tạo hình vườn nấm cổ tích.”
Thật ra Đường Tư Kỳ không chỉ tìm hiểu thông tin trên mạng mà cô còn đến nhờ Quách Bảo Vân tư vấn thêm.
Trong khoảng thời gian tham gia hợp tác ở Công Ty Thiên Đường, Đường Tư Kỳ không giao lưu thân thiết với bất cứ ai, kể cả Quách Bảo Vân cũng chỉ nói dăm ba câu xã giao. Tuy nhiên, biết Quách Bảo Vân là kiến trúc sư, hơn nữa cũng là một người cầu tiến và sáng tạo nên Đường Tư Kỳ không ngại chia sẻ ý tưởng của mình để xin ý kiến chuyên môn đồng thời học hỏi thêm những cái mình chưa biết.
Quả nhiên, vừa nghe Đường Tư Kỳ nói vậy, Điền Côn đỏ mặt tía tai, đùng đùng nổi trận lôi đình: “Cô nói vậy là có ý gì?”
Đường Tư Kỳ phớt lờ hắn, chỉ nhìn thẳng vào Phùng Nghị, chờ đợi câu trả lời từ anh ta.
Trầm ngâm cân nhắc giây lát, Phùng Nghị hướng về phía Điền Côn nói: “Nếu cậu một mực khẳng định thiết kế của Cô Đường không thể thực hiện được thì chi bằng chúng ta triệu tập cuộc họp bộ phận thiết kế để cùng nhau thảo luận đi.”
Vào cuộc họp, hầu như tất cả mọi người đều im re, không ai dám lên tiếng. Bởi chả một ai trong công ty này không biết Điền Côn là em vợ sếp. Kể cả hai anh em họ có bất đồng quan điểm hay xảy ra xung đột thì cũng là người một nhà, đâu thể trở mặt thành thù. Song bọn họ thì khác, bọn họ chỉ đi làm công ăn lương, đâu dám mạo hiểm đạp đổ chén cơm của mình.
Hơn nữa tính tình Điền Côn cực kỳ nhỏ mọn và thù dai, nếu hôm nay ở đây mọi người công khai chống đối hắn vậy thì đừng mong được làm việc tiếp tục tại Thiên Đường.
Thấy số đông đứng về phía mình, Điền Côn ngông nghênh tự đắc: “Anh nhìn đi, không phải một mình em cho rằng phương án thiết kế có vấn đề mà tất cả bộ phận thiết kế đều đồng lòng cho rằng cái ý tưởng này hoàn toàn là rác rưởi. Haizz, đã nói rồi, người ngoài nghề chính là người ngoài nghề, Đường Tư Kỳ trẻ người non dạ, ngựa non háu đá thì thôi đi. Đằng này anh rể à, anh đường đường là một ông chủ mà lại để cô ta dắt mũi là sao?!”
Đường Tư Kỳ lạnh mắt nhìn một màn này, trong lòng ghê tởm muốn ói. Trước nay, cô vẫn ghét nhất cái kiểu đấu đá chốn công sở. Nó bất công và dơ bẩn vô cùng!!!
Lúc trước cũng vì không thích ứng được với môi trường cạnh tranh phức tạp đó nên Đường Tư Kỳ mới dứt khoát thôi việc, ra ngoài làm tự do cho lành.
Không gian trong phòng họp yên tĩnh đến đáng sợ. Mãi sau, mới có một cánh tay rụt rè giơ lên, Quách Bảo Vân ấp úng mở miệng: “Ông…ông…chủ…, thật ra tôi cảm thấy phương án cô Đường nêu ra có thể thực hiện được…”
Lời này vừa cất lên, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô gái bé nhỏ đang so đầu rụt cổ vì sợ sệt.
Quách Bảo Vân trời sinh bản tính nhát gan, bình thường đã hay ngượng ngùng thì chớ, giờ lại còn trở thành trung tâm của sự chú ý, thành ra cô bé đỏ bừng mặt mũi, tay chân cuống quýt không biết giấu vào đâu.
Điền Côn lạnh giọng quát lớn: “Cô chỉ là một nhân viên chạy việc vặt, biết gì mà ý kiến ý cò, ngồi xuống!”
Bị quát, Quách Bảo Vân giật bắn mình, hai bả vai run lên bần bật. Cô bé tội nghiệp khó khăn lắm mới ổn định được tinh thần, tuy giọng nói vẫn nhỏ xíu đầy sợ sệt nhưng không khó để nghe ra sự cứng rắn và kiên định trong đó: “Ông chủ, kỳ thật tôi…lúc trước tôi đã từng xem qua bản thiết kế của cô Đường rồi. Tôi cũng đã dựa vào đó dựng thành mô hình kiến trúc. Hiệu quả cho thấy rất ổn, rất có khả năng thành công…”
Lời còn chưa dứt, cả phòng họp đã xôn xao ồn ào, còn Phùng Nghị thì như bắt được tia hy vọng cuối đường hầm
“Thật sao? Mau mau, mau mang lên đây cho tôi xem!”