Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 60: Cấp bậc gà mờ
Mì rồi, cháo rồi và tiếp theo là tới món gà luộc. Không ngờ rằng, món cuối cùng này lại còn bá đạo hơn hẳn hai món trước.
Thịt gà mềm, da gà giòn, vàng ruộm, căng bóng. Ghé sát mũi vào đĩa gà, ôi chu choa, thơm nức, làm Đường Tư Kỳ vô thức nuốt nước miếng cái ực.
Mà kinh điển nhất phải kể đến chén nước tương đi kèm. Trông qua thì rõ ràng chỉ như các chén nước tương thông thường thôi, nhưng khi chấm vào mới biết, nó thực sự đã đưa món gà luộc lên một tầng cao mới.
Ăn một miếng gà luộc chấm tương rồi húp thìa cháo gà nóng hổi hoặc kẹp một đũa mì trộn dầu hành là đủ sướng ngất ngây rồi. Thiết nghĩ, mĩ vị nhân gian cũng chỉ đến thế mà thôi!
Đường Tư Kỳ hào hứng giới thiệu: “Tuấn Bảo, nếm thử miếng gà luộc đi con, ngon cực…”
Đáng tiếc, Tuấn Bảo vẫn không thể rời khỏi tô cháo. Thẳng đến khi vét sạch tới đáy, cái bụng căng tròn nó mới thoả mãn buông muỗng, với lấy đôi đũa hướng tới bát mì và đĩa thịt gà bên cạnh.
“Uhmm…Tiểu Béo uy tín phết, đề cử quán này ngon thật!” Lạc Tuấn Bảo nhai nhồm nhoàm, hai cái má phính ra như con hamster, nom đáng yêu vô cùng.
Nhưng mà sức chiến đấu của hai dì cháu quá yếu, cố lắm mới xử được hai tô cháo và đĩa mì trộn, còn đĩa gà luộc mới hết hai phần ba. Đường Tư Kỳ bèn nhờ ông chủ gói lại và mua thêm nửa con nữa cho bữa tối.
Ăn nó rồi mới chợt nhớ tới sinh mệnh chẳng còn lại bao nhiêu, Đường Tư Kỳ vội mở di động nhấn vào nút Check-in
[ Chúc mừng người chơi, bạn đã thành công Check-in quán “Gà Thiệu Hưng”. Xếp hạng: B. Khen thưởng: + 2 giờ sinh mệnh, +10 đồng vàng. Bảo khố: 27 đồng vàng. Thọ mệnh: 70 giờ đồng hồ.]
Cái gì???
Xếp hạng B mà chỉ thưởng có 2 giờ sinh mệnh và 10 đồng vàng thôi á?!
Sao bèo dữ vậy?!
Hệ thống bị hỏng à?! Không lẽ nâng cấp lâu quá nên chập mạch luôn rồi?!
Đường Tư Kỳ ngỡ ngàng, không dám tin vào mắt mình. Trước kia hạng B là sẽ được thưởng 10 giờ sinh mệnh cùng với 50 đồng vàng. Thế quái nào giờ chỉ còn có 10 đồng?
Càng nâng cấp càng thụt lùi sao?!
Mà tiền bạc không tính, cái quan trọng là thời gian thọ mệnh kia kìa.
Đang yên đang lành trừ mất của cô những 100 giờ, đã tức không thèm nói rồi. Vậy mà làm xong nhiệm vụ thưởng có hai giờ bọ, bằng đúng thời gian ăn một bữa cơm. Bèo gì mà bèo thế không biết!
Cùng lúc ấy, bên trong hệ thống, nhóc bút chì cũng giật mình khiếp sợ. Sao lại ít như vậy nhỉ?!
Công nhận 100 giờ đồng hồ kia là do nhóc làm thủ thuật giấu lên, chứ trên thực tế nó vẫn thuộc về cô chủ. Nhưng mà cứ cái đà này thì 100 giờ đó chẳng mấy mà hết.
Tại sao hệ thống lại tàn nhẫn như vậy chứ, nhóc bút chì rối tinh rối mù, vội đi tìm nguyên nhân.
Sau một hồi mò mẫm, nhóc cũng đã đọc được dòng cảnh báo: [ Nếu người chơi liên tục Check-in ở một khu vực quá nhiều lần thì số điểm thưởng sẽ giảm dần.]
Thì ra là như vậy, nhóc bút chì chắp tay sau đít, đi tới đi lui trong phòng, rầu rĩ nghĩ cách: “Không được, bắt buộc phải thúc ép cô chủ rời khỏi Thượng Hải càng nhanh càng tốt.”
Trong khi ấy, Đường Tư Kỳ cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Cô hoang mang, lo lắng và có kèm cả ức chế. Tuy nhiên vì ngại Tuấn Bảo vẫn đang ở đây nên cô không thể hiện ra ngoài, cố gắng kìm chế đến tận khi về tới nhà.
Vừa dẫn Tuấn Bảo vào nhà, chỉ kịp dặn dò thằng bé ngoan ngoãn tự chơi là Đường Tư Kỳ lao thẳng vào phòng, đóng chặt cửa lại rồi vò đầu bức tóc thắc mắc: “Rốt cuộc hệ thống bị cái quái gì thế nhỉ? Sao cả vàng lẫn thời gian đều tụt giảm thảm thương tới vậy? Kiểu này làm sao sống nổi trời? Không lẽ mạng mình đã tận…”
[ Chú ý: Sau khi nâng cấp, hệ thống đã mở ra bản đồ toàn Trung Quốc. Nếu người chơi cứ Check-in lặp đi lặp lại cùng một khu vực thì giá trị phần thưởng sẽ càng ngày càng giảm.]
Đường Tư Kỳ ngồi đực mặt, choáng váng như sét đánh ngang tai!
Dịch gọn lại là, nếu cô cứ ở lỳ tại Thượng Hải, không chịu di chuyển sang chỗ khác thì chỉ có nước chết!
Đường Tư Kỳ luống cuống: “Vậy giờ phải làm sao đây???”
[ Kiến nghị người chơi mau chóng chọn địa điểm tiếp theo, bắt đầu cuộc hành trình mới. Ở mỗi thành phố mới, bạn có 10 cơ hội Check-in với mức khen thưởng ưu đãi. Nhưng khi vượt qua lượt thứ 10, giá trị phần thưởng sẽ giảm dần.]
Tim Đường Tư Kỳ đập nhanh, cô bắt đầu bối rối và sợ hãi. Thật sự cô chỉ muốn đi loanh quanh trong Thượng Hải và Ôn Châu, hai thành phố quen thuộc mới mang lại cho cô cảm giác yên tâm và an toàn. Còn những nơi xa lạ, cô thực sự không dám. Chưa cần đi, mới chỉ nghĩ tới thôi mà Đường Tư Kỳ đã cảm thấy khó thở, tim đập nhanh rồi.
Tuy nhiên, đứng trước sống chết, cô còn có sự lựa chọn nào khác ngoài thoả hiệp.
Đường Tư Kỳ thất thểu leo lên giường, úp mặt xuống gối, lẩm nhậm tự hỏi: “Biết đi đâu bây giờ….”
Cuối cùng thì cô chủ nhỏ cũng đã chịu di chuyển, hơn ai hết, nhóc bút chì là người vui sướng nhất.
Nháy mắt, trong đầu nhóc lập loè những ý tưởng táo bạo. Không bằng tới hẳn Tây Tạng đi, biết đâu mấy chỗ khó khăn, trắc trở lại được hệ thống thưởng nhiều thì sao. Mà cô chủ được thưởng bao nhiêu, nhóc cũng sẽ nhận được quà tương đương. Mới nghĩ tới đây thôi mà nhóc đã thèm chảy nước miếng rồi.
Chỉ là, nhìn bộ dáng tội nghiệp của cô chủ nhỏ, nhóc bút chì quả thực không đành lòng. Cuối cùng, nhóc đành mím môi gõ vài chữ: [ Người chơi có thể suy xét tới Hàng Châu.]
“Hàng Châu? Sao lại tới Hàng Châu?” Đường Tư Kỳ khẽ nhíu mày, kháng cự theo phản xạ tự nhiên.
[ Bởi vì Hàng Châu cách Thượng Hải không xa.]
Hơn nữa hành trình cũng không quá khó khăn, vất vả.
“Không xa sao?” Đường Tư Kỳ vội mở bản đồ ra kiểm tra.
Nhìn cái đường ngoằn ngoèo dài tít tắp, cô mếu máo khóc không thành tiếng, xa thế này mà kêu là không à…huhu…
Nhưng mà, hình như gần hơn về Ôn Châu thì phải. Hơn nữa Hàng Châu cũng thuộc tỉnh Chiết Giang. Từ nhỏ cô đã được nghe người lớn nhắc nhiều tới cảnh đẹp Hàng Châu mà chưa từng có cơ hội nhìn tận mắt.
Là một người con Chiết Giang mà chưa từng đặt chân tới Hàng Châu, thật sự cũng có chút mất mặt…
Nội tâm Đường Tư Kỳ bắt đầu giằng co…Hay là đi Hàng Châu một chuyến nhỉ?
Nhưng mà cô chưa từng tới đó bao giờ, lạ nước lạ cái, cô biết phải làm sao đây?! Nỗi sợ hãi ập đến, Đường Tư Kỳ co rúm người lại, rúc sâu vào trong chăn trốn tránh…
Nhóc bút chì chưa kịp vui đã lại thất vọng. Những tưởng cô chủ nhỏ tìm được mục tiêu sẽ lập tức đứng dậy thu xếp hành lý, chuẩn bị khởi hành tới Hàng Châu chứ. Nào ngờ vẫn nằm ì trên giường, do dự tới lui…
Mà chẳng hiểu là do dự cái gì nữa, cứ xách Vali lên và đi thôi.
Xem ra cần phải tung biện pháp mạnh hơn. Trùng hợp ở đây vẫn còn một thông báo nữa, phát cái này ra đảm bảo sẽ bao kích thích luôn
[ Chúc mừng người chơi, bởi vì trong khoảng thời gian này biểu hiện của bạn tương đối tốt nên hệ thống đã tiến hành đánh giá lại năng lực và thăng cấp cho bạn lên Level 4. Từ giờ, bạn có thể thoả sức mua sắm trong gian hàng vật phẩm cấp bốn.]
[ Người chơi: Đường Tư Kỳ
Tuổi: 25
Nhóm máu: O
Chòm sao: Thiên Bình
Sinh sống: Thành phố Thượng Hải
Trạng thái: Rất tốt
Kỹ năng sinh tồn: Kém
Năng lực giao tiếp: Kém
Kỹ năng hội hoạ: Trình độ sơ cấp
Số đồng vàng: 17 Kim cương: 0
Cấp bậc: Gà mờ mới vào đời.]