Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 61: Kim cương
Quả nhiên, vừa nhìn thấy hai chữ “thăng cấp” là Đường Tư Kỳ phấn chấn tinh thần ngay. Cô khấp khởi mừng thầm chuyển màn hình về giao diện chính.
Wow, thăng cấp thật này!
Level 1 được đổi đồ ăn ngon. Đến Level 2 thì thêm đồ dùng sinh hoạt. Sang Level 3 mở ra cả một chân trời các sản phẩm điện tử. Không biết Level 4 sẽ có gì đây, chắc chắn rất hấp dẫn cho xem.
Vả lại lúc trước chỉ có mỗi đơn vị đồng vàng thôi, giờ hiển thị thêm cả kim cương nữa, không biết là để làm gì nhỉ?!
Tạm gác sự thắc mắc sang một bên, Đường Tư Kỳ hồi hộp lướt xuống trang vật phẩm cấp bốn.
Ôi trời, toàn bộ đồ trong đây đều là những vật dụng cần thiết khi đi du lịch, từ Vali, Balo leo núi, gối hình chứ U, áo khoác lông cừu, gậy trekking cho tới bếp dã ngoại và các vật dụng nấu nướng ngoài trời.
Bất ngờ hơn, trong này còn có cả vé ở homestay ba ngày, vé tham quan danh lam thắng cảnh, vé đi cáp treo và vé máy bay một chiều từ Thượng Hải tới bất kỳ nơi đâu tuỳ chọn.
Mọi thứ như thể đã được sắp đặt sẵn, chỉ cần đợi cô lọt hố thôi vậy. Mà chuẩn bị đầy đủ thế cũng tốt!
Đường Tư Kỳ nhìn ngắm một lần nữa rồi chuyển sang danh sách ưu đãi ngày hôm nay
-Thực phẩm: Voucher Haidilao 300 nhân dân tệ ( áp dụng trên các chi nhánh toàn quốc) : 500 đồng vàng
-Đồ gia dụng: Một bộ chăn ga gối bốn món nhập khẩu Ai Cập, giá gốc 1500 nhân dân tệ. Tỷ giá quy đổi: 800 đồng vàng cho giường kích thước mét rưỡi, 1000 đồng vàng cho giường mét tám.
-Sản phẩm điện tử: iPad Air 2020, giá gốc: 5999 nhân dân tệ. Tỷ giá quy đổi: 2000 đồng vàng cho bản 64GB và 3000 đồng vàng cho bản 256GB.
-Du lịch: Vali kéo nhãn hiệu Samsonite - CURV, giá gốc 1999 nhân dân tệ. Tỷ giá quy đổi: 1300 đồng vàng cho loại 20 inch và 1500 đồng vàng cho loại 25 inch.
Đường Tư Kỳ ôm đầu: “Ôi mẹ ơi, cái gì cũng muốn, làm sao bây giờ?!”
Lẩu Haidilao quá nổi tiếng rồi, không cần phải suy nghĩ nhiều. Ăn!
Bộ ga gối lụa Ai Cập cô chưa được nằm bao giờ nhưng nhìn cái giá gốc là biết hàng xịn mịn rồi, nằm trên đó chắc phải êm ái đến từng lỗ chân lông.
Còn IpadAir phiên bản 2020, ôi hỏi thừa, làm gì có người trẻ nào không đam mê trái táo cắn dở. Tuy rằng cô đã có tablet rồi nhưng cô cũng chẳng chê iPadAir đâu, vì công năng của chúng tương đương nhau nhưng iPad nhìn đẹp và xịn hơn nhiều.
Vali thì càng khỏi phải nói, đương nhiên là rất cần rồi. Đợt trước về Ôn Châu cô mới phát hiện ra cái Vali cũ quá to so với quy định. Chả là hồi năm nhất mới vào đại học, vì là lần đầu tiên xa nhà nên cái gì cũng sợ thiếu, cái gì cũng muốn ôm đi thành ra phải mua hẳn cái Vali 30 inch mới đựng đủ đồ. Nó to đến độ để sau taxi không đóng nổi cốp cơ mà. Thế nên nó chỉ thích hợp chuyển nhà thôi, hoàn toàn không phù hợp để đi du lịch ngắn ngày.
Hơn nữa thời gian sử dụng đã lâu, bánh xe bị mài mòn, không còn trơn tru như trước nữa, mỗi lần kéo nó là bắp tay muốn lên chuột luôn. Bề mặt Vali cũng bị trầy trụa, móp méo hết rồi. Nếu có thể đổi một cái mới, cô chắc chắn sẽ tiễn nó về nghỉ hưu ngay lập tức.
Nhìn cái gì cũng muốn mua mà trong túi chỉ có hai mươi bảy đồng vàng ít ỏi. Tuy rằng vẫn có thể ở lại Thượng Hải làm công việc Check-in và viết bài giới thiệu nhưng chẳng kiếm được bao nhiêu. Đợi đến khi cô tích đủ vàng thì những món này cũng hết xừ thời gian khuyến mãi rồi.
Đường Tư Kỳ rầu rĩ ngả vào thành giường, tại sao không cho vàng lại còn bày ra lắm đồ tới vậy.
Nhìn thấy mà không thể mua, thực sự là bứt rứt khó chịu quá đi.
Không được, không thể để ham muốn vật chất làm lu mờ lý trí, phải gồng, nhất định phải gồng lên…
Đáng tiếc, cô chỉ là một phàm phu tục tử nhỏ bé, sao có thể chiến thắng nổi những ham thích đời thường này đây.
Nói chứ, giờ có bay thẳng tới Hàng Châu làm nhiệm vụ thì trong một ngày cũng chả kiếm nổi số vàng để đổi từng này vật phẩm.
Haizz, tại sao Cửa Hàng Vật Phẩm lại có thể treo giá cao tới vậy, thật là không thể hiểu nổi!
Đường Tư Kỳ thở dài rồi trườn xuống giường y hệt con lười chán đời.
Thấy đã tới lúc cần mình ra mặt, nhóc bút chì nhanh chóng gõ phím
[ Mời người chơi tìm hiểu về tính năng và cách dùng kim cương. ]
Đường Tư Kỳ lóp ngóp bò dậy, mơ hồ cảm thấy hình như sau khi thăng cấp hệ thống càng biết đọc suy nghĩ của người chơi thì phải. Mà kim cương có tác dụng gì đây, để đọc thử xem thế nào…
[ Kim Cương: Giúp kéo dài thời gian ưu đãi trên Cửa Hàng Vật Phẩm, có thể lựa chọn số lượng tuỳ thích, tham gia rút thăm trúng thưởng ( mỗi ba viên kim cương sẽ nhận được một cơ hội rút thăm may mắn). Ngoài ra, còn rất nhiều công dụng hấp dẫn khác, mời người chơi khám phá dần dần.]
Ồ, có thể kéo dài thời gian ưu đãi sao, nghe cũng hấp dẫn phết.
Như vậy có nghĩa là, nếu cô kiếm được một viên kim cương thì có thể giữ Voucher Haidilao trên kệ tới ngày mai rồi quay lại đổi vẫn được.
Không những vậy, còn không giới hạn số lượng nữa chứ. Tức là có thể đổi bao nhiêu tuỳ thích.
Lúc trước mỗi lần đổi cái gì chỉ được có một. Duy nhất tôm hùm Boston là cho đổi hai. Những tưởng đây là quy định của hệ thống, nào ngờ lại có thể thay đổi.
Ví dụ, 5 cân Cherry thượng hạng có giá 10 đồng vàng, và cô tích luỹ đủ số vàng lẫn số kim cương cần thiết thì hoàn toàn có thể quy đổi một tấn Cherry.
Ôi lúc ấy có thể mang ra chợ bán đầu cơ trục lợi kiếm nhân dân tệ, haha, nghĩ thôi đã thấy tiền bay tới tấp đầy đầu rồi.
Đường Tư Kỳ tự tưởng tượng rồi tự rung đùi cười tít mù.
Nhưng câu hỏi đặt ra là, đi đâu kiếm kim cương bây giờ.
Ngay lập tức, hệ thống gửi tiếp thông báo mới
[ Hai thành phố Thượng Hải và Ôn Châu không có kim cương. Mời người chơi mở khoá bản đồ mới để biết được khu vực nào cất giấu bao nhiêu kim cương. Và bạn có thể lựa chọn các điểm đến để tích luỹ lượng kim cương theo nhu cầu sử dụng. ]
Đường Tư Kỳ thoáng nhíu mày. Kỳ lạ thật, làm như hệ thống còn gấp gáp hơn cả cô thì phải, nãy giờ cứ dụ dỗ hoài…
Mà thôi kệ, bắt tay vào công cuộc đào kim cương đã. Đường Tư Kỳ mau chóng mở bản đồ Trung Quốc. Đúng như thông báo của hệ thống, toàn thành phố Thượng Hải và Ôn Châu không hề có bất cứ một viên kim cương nào. Tệ thật, kiểu này buộc phải di chuyển sang địa phương khác rồi.
Nghĩ tới đi, Đường Tư Kỳ thoáng chùn bước. Nhưng nghĩ tới các vật phẩm trong Cửa Hàng, nếu không đi thì đừng hòng đổi được. Hơn nữa, thọ mệnh của cô cũng sắp hết rồi, còn chần chừ ở lại Thượng Hải là chết chắc.
Đường Tư Kỳ cắn chặt môi, mở ứng dụng bản đồ trên Baidu. Ngón tay run rẩy lướt đến đâu, các địa danh vừa lạ vừa quen lần lượt hiện ra tới đó.
Kệ đi, tới Hàng Châu thôi mà, có phải đi chết đâu mà sợ!
Tuy nhiên, chưa gồng được bao lâu, Đường Tư Kỳ đã xìu như cọng bún thiu. Lòng bàn tay cô ướt nhẹp, luống cuống bấm số Từ Thiên Ngưng, mếu máo như trẻ lên ba: “Chị yêu, chị đang đâu đấy?”
Từ Thiên Ngưng nghe máy rất nhanh: “Ơi ơi sao đấy, chị về tới dưới lầu rồi, đợi chút, chị lên liền.”