Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 66: Khách sạn con nhộng
Nâng tay nhìn thời gian, đồng hồ chỉ bốn giờ chiều càng khiến Đường Tư Kỳ luống cuống gấp bội. Kiểu này không thể hoàn thành xong nhiệm vụ và quay về Thượng Hải trong ngày được rồi. Thế nên trước mắt cần phải xuống núi, kiếm nhà nghỉ để nghỉ tạm đêm nay rồi mai tiếp tục tìm kiếm.
Ngày sắp hết mà trong tay mới có một viên kim cương, quyết định chọn kéo dài thời gian ưu đãi cho vật phẩm nào cũng vô cũng khó khăn với Đường Tư Kỳ. Tại cô bị mắc cái tật khó lựa chọn.
Rồi đêm nay phải ngủ một mình giữa thành phố xa lạ…mới nghĩ đến chuyện này, hai chân Đường Tư Kỳ đã nhũn ra, bụng dạ cồn cào hoảng loạn.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng đi du lịch một mình, càng không có kinh nghiệm ở khách sạn. Mấy cái chú ý này nọ cũng là đọc trên mạng thôi, chứ cô chẳng hề có trải nghiệm thực tiễn.
Những vụ án mạng, cướp hiếp tự nhiên hiện lên khiến Đường Tư Kỳ toát mồ hôi lạnh. Hỏi cô có sợ không, đương nhiên là sợ chứ. Nhưng đã tới đây rồi, đâu thể bỏ cuộc quay về được. Với lại những chuyện đó chỉ là hi hữu thôi, cũng đầy người đi du lịch một mình đấy thôi. Cái gì cũng vậy, trước lạ sau quen, đằng nào cũng đã chọn con đường này thì bắt buộc phải học cách thích ứng.
Chợt nhớ tới cô bạn Đậu Mễ, tuy cũng là hoạ sĩ tự do giống Đường Tư Kỳ nhưng cuộc sống của Đậu Mễ phong phú hơn nhiều. Đậu Mễ đi công tác khắp nơi, cứ lâu lâu Đường Tư Kỳ lại nghe cô bạn khoe đang ở nơi này nơi kia, thăm thú cảnh đẹp bốn phương.
Chi bằng hỏi xin kinh nghiệm từ chỗ Đậu Mễ đi! Nghĩ là làm, Đường Tư Kỳ rút điện thoại ra, hí hoáy nhắn tin
Kỳ Kỳ: [ Đậu Mễ! Đậu Mễ! Giang hồ cấp cứu…S.O.S…]
Đậu Mễ: [ Gì vậy? Mẹ mày lại bắt mày đi xem mắt à? Lần này là anh nào nữa, bụng phệ hay đầu hói? ]
Kỳ Kỳ: [ Phủi phui cái miệng ăn mắm ăn muối…đang bận gần chết xem mắt xem mũi gì tầm này. Tao đang ở Hàng Châu này, mày có biết quanh đây khách sạn nào được được hay có APP nào đặt phòng uy tín không, giới thiệu cho tao cái. ]
Đậu Mễ: [ Hahaha, ghê vậy, mày làm gì mà chạy tít tới Hàng Châu thế?]
Kỳ Kỳ: [ Chuỵ đây đi du lịch, bất ngờ chưa bà già, hê hê ]
Đậu Mễ: [ Quá là bất ngờ lun, trạch nữ cũng có ngày chịu chui ra khỏi ổ rồi kakaka. Bình thường đi công tác tao hay ở Seven days, Hán Đình, Như Gia hoặc chọn các chuỗi khách sạn có nhiều chi nhánh khắp cả nước ấy là không sợ bị lừa. Mày cũng biết làm nghề của bọn mình đi đâu cũng phải kè kè theo cái tablet. Nếu vào khách sạn mà không có internet, bàn làm việc là coi như xong đời, khỏi chạy deadline luôn. Giờ mày lên Baidu tìm hoặc là download APP booking, trên đấy có Review chi tiết lắm, mày xem chỗ nào gần rồi đặt phòng luôn qua app cho tiện.]
Nhận được chỉ dẫn, Đường Tư Kỳ lập tức làm theo ngay. Đầu tiên là tải ứng dụng đặt khách sạn rồi sau đó bật định vị dò tìm quanh khu này.
Kỳ Kỳ: [ Má ơi, khách sạn quanh Tây Hồ đắt vãi chưởng.]
Đậu Mễ: [ Khu du lịch nổi tiếng không đắt sao được má! Nếu mày muốn rẻ thì chịu khó tìm xa một chút, hoặc không thì mày ở hostel hoặc khách sạn con nhộng đi.]
Kỳ Kỳ: [ Đó là cái gì cơ?]
Đậu Mễ: [ Một mô hình khách sạn thời thượng đang khá phổ biến ngày nay, nhưng chưa chắc đã phù hợp với đứa mắc hội chứng sợ xã hội như mày. Khách sạn con nhộng gần giống với ký túc xá đại học á, mỗi người sẽ có một ô riêng được trang bị các vật dụng phục vụ cho việc ngủ như giường, gối, chăn, đèn chiếu sáng. Tóm lại chỉ có chỗ ngủ là riêng thôi còn những sinh hoạt khác đều chung hết. Mà mày yên tâm, khu sinh hoạt chung sạch sẽ lắm. Hơn nữa ở vậy cũng tiện để giao lưu, quen biết bạn mới.]
Nghe tới đây, Đường Tư Kỳ bắt đầu cảm thấy ái ngại rồi đấy. Nhớ hồi còn học đại học, Đường Tư Kỳ chỉ hận không thể khoá kín cái giường mình lại để các bạn trong phòng khỏi bắt chuyện cùng mình.
Hiện giờ cô đã dần bước ra xã hội, học cách giao lưu với mọi người. Nhưng tất cả mới dừng lại ở mức xã giao cơ bản mà thôi. Lúc trước đi tham gia thiết kế Công viên giải trí Cầu Vồng, cũng may công ty sắp xếp cho cô một phòng riêng chứ không thì cô cũng chẳng biết phải thích ứng ra sao nữa.
Giờ nghe tới việc phải ăn ngủ trong cùng một không gian với nhiều người xa lạ, Đường Tư Kỳ lập tức dâng lên tâm lý kháng cự.
Thấy bạn không phản hồi, Đậu Mễ liền nhắn tiếp: [ Thật ra tao vẫn muốn mày thử trải nghiệm, nó không hề đáng sợ một chút nào hết ấy, tin tao đi. Hồi tao mới tốt nghiệp làm gì có tiền nên toàn ở kiểu đó. Buổi tối tụ lại cùng nhau chơi bài, chơi ma sói, vui cực kỳ. Toàn những người trẻ, tâm hồn đồng điệu, thoải mái lắm. Mày cứ thử đi, mạnh dạn lên, không sao đâu.]
Kỳ Kỳ: [ Để tao nghĩ đã…]
Đậu Mễ: [ Còn nghĩ với chẳng ngợi gì nữa. Kết thêm bạn mới chuyến du lịch sẽ vui vẻ hơn nhiều. Nói không chừng lại biết được thêm thông tin thú vị mà trên mạng không có ấy chứ.]
Dòng chữ cự tuyệt đã gõ được một nửa liền bị xoá, Đường Tư Kỳ lâm vào trầm tư…
Đúng là cô không thích chia sẻ không gian riêng tư với người khác. Nhưng vấn đề kinh phí cũng rất đáng để cân nhắc. Khách sạn quanh đây đắt quá mà cô thì lại không có nhiều tiền. Mới kiềm được hơn chục ngàn, không thể vung tay quá trán được. Hơn nữa ngày xưa chẳng phải cũng từng ở ký túc xá suốt bốn năm hay sao, giờ ở thêm vài đêm cũng đâu chết được. Coi như có chỗ ngả lưng thôi mà. Đường Tư Kỳ cắn chặt môi, gõ có vài chữ mà khó như lên trời: [ Được rồi, để tao thử xem thế nào…]
Không thể phủ nhận Đậu Mễ phân tích rất chí lý. Biết đâu vào đó ở lại tìm được nhiều thông tin hữu ích. Chứ chỉ dựa vào gợi ý trên hệ thống thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Thôi cứ quyết vậy đi! Đường Tư Kỳ vừa định cất điện thoại vào túi để chuẩn bị xuống núi thì lại có tin nhắn gửi đến
Đậu Mễ: [ Ấy khoan đã! ]
Kỳ Kỳ: [ Sao thế? ]
Đậu Mễ: [ Mày đã tới Hàng Châu, đã vào Tây Hồ thì nhất định phải đến Cô Sơn. Nhớ đấy, nhất định phải đến Cô Sơn nhaaaaa…]
Đường Tư Kỳ có chút không rõ, Cô Sơn là ở đâu, sao nhất định phải tới?
Đậu Mễ: [ Tao không nói trước đâu, nói trước mất vui. Nhưng ngàn vạn lần mày phải đến Cô Sơn. Không đến hối hận ráng chịu! ]
Kỳ Kỳ: [ Ờ biết rồi, để tao tìm…]
Đang định xuống núi tìm khách sạn nghỉ ngơi thì Đậu Mễ lại giới thiệu một địa điểm mới, đã thế còn nhắn đi nhắn lại, sống chết bắt cô phải tìm tới đó bằng được. Điều này khiến Đường Tư Kỳ vừa khó hiểu lại vừa có chút hiếu kỳ.
Mở bản đồ ra, thấy Cô Sơn cách chỗ mình đang đứng cũng không quá xa. Ờ thì rẽ qua đó đi dạo một chút cũng được. Để xem ở Cô Sơn có gì mà cô bạn lại nhiệt liệt đề cử tới vậy.
Đường Tư Kỳ men theo lối cũ đi bộ xuống núi, cô lấy xe rồi nhấn nhẹ bàn đạp, thong thả lướt trên con đường rợp bóng cây xanh. Nắng chiều phai dần, gió nhẹ vờn bay mái tóc, làm lắng lại cả tâm trạng đang hỗn độn những âu lo của cô…