Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 71: Cơm chùa
Đang buồn buồn vì tưởng cô bạn mới tới không thích chơi cùng mình, nào ngờ cô ấy lại tức tốc chạy đuổi theo, nàng béo vui lắm, cười tít cả mắt mũi: “Ế, cậu tới đúng lúc lắm, Cam Cam đang định dẫn mình tới một quán cơm địa phương nổi tiếng. Còn đảm bảo là rất ngon nữa. Chúng mình cùng đi chung luôn.”
Nàng tóc ngắn vội đính chính: “Này này mình không đảm bảo nha, mình chỉ nói lại mấy bài Review trên mạng thôi à.”
Nàng béo mặc kệ, liến thoắng giới thiệu: “Nick name của mình là Cơm Cháy. Nhỏ này tên Tiếng Anh là Orange, nhưng mình thích kêu nó là Cam Cam hơn. Còn người đẹp thì sao, xưng hô thế nào nhỉ?”
Đường Tư Kỳ cười cười: “Mọi người cứ gọi mình Kỳ Kỳ là được.”
Cam Cam lẩm bẩm kháng nghị: “Orange sang bao nhiêu, nghe Cam Cam phèn gần chết.”
Cơm Cháy phản bác: “Phèn gì mà phèn, đáng yêu gần chết. Với lại mình thích ăn cam nên gọi cậu là Cam Cam cho gần gũi. Kỳ Kỳ đừng ngại, cứ gọi nó là Cam Cam đi, kệ nó haha…”
Cam Cam cũng lười chả buồn đấu tranh, mọi người thích gọi sao thì tuỳ.
Và thế là ba cô gái mới vừa quen biết chưa bao lâu đã choàng vai bá cổ cùng nhau đi ăn cơm.
Xem ra cả Cơm Cháy lẫn Cam Cam đều dày dặn kinh nghiệm đi du lịch. Trước khi tới quán, họ cẩn thận lên mạng đọc đánh giá, tham khảo trước thực đơn và giá cả.
Tuy mức giá tương đối cao nhưng được cư dân mạng đánh giá khá tốt và quan trọng nhất là có đủ ba món mà ba cô thích, thịt đông pha cho Cam Cam, gà ăn mày theo ý của Cơm Cháy và món cá dấm Tây Hồ mà Đường Tư Kỳ tâm tâm niệm niệm suốt từ lúc ở núi Cô Sơn.
Nghe mọi người gọi món mà Cơm Cháy không nhịn được, phá lên cười ha hả: “Rồi xong, lại là team mê thịt…”
Cam Cam chỉ ậm ừ không đáp bởi còn đang bận chúi mũi vào di động đọc Review.
Bất chợt, cô ngước lên thúc giục: “Mình phải nhanh chân lên chứ không thôi là xếp hàng mòn mỏi luôn ấy.”
Cơm Cháy hốt hoảng kêu trời, lập tức buông tay Đường Tư Kỳ, hùng hục nện bước chạy lên trước: “Mau mau mau, suýt chút mình quên béng mất, mấy cái quán nổi tiếng trên mạng là nhanh hết bàn lắm, không cẩn thận là phải ngồi đợi một, hai tiếng như chơi. Ôi, mình không muốn đợi đâu, mình đói sắp lả ra rồi đây này.”
Đường Tư Kỳ vừa hối hả đuổi theo vừa cẩn thận ghi nhớ tên cái ứng dụng ban nãy hai cô bạn dùng để kiếm đồ ăn, định bụng lát nữa sẽ tải về điện thoại, đặng mai mốt đi nơi khác sẽ cần đến.
May quá, khi ba người tới nơi thì tiệm vẫn còn bàn trống.
Ngồi xuống ghế, Cam Cam lưu loát gọi đồ ăn, còn Cơm Cháy thì một bên thở hổn hển, một bên rót trà cho ba người.
Đoạn, cô trỏ ra phía ngoài cửa sổ, hihi haha cười mãn nguyện: “Này, hai người nhìn kìa, may mà bọn mình tới sớm, chứ chậm một bước là tiêu rồi.”
Đường Tư Kỳ và Cam Cam sôi nổi ngó ra, liền trông thấy một chiếc xe buýt du lịch đỗ xịch trước cửa, hướng dẫn viên dẫn một đoàn hơn hai mươi khách đi vào, ngồi kín hai chiếc bàn trống cuối cùng còn lại trong cửa hàng.
Vậy nên những thực khách đến sau chỉ đành ngậm ngùi ngồi đợi ở dãy ghề chờ xếp dọc hành lang ngoài cửa.
“Trời đất, không ngờ lại đông khách dữ vậy.”
“Ừ, cứ nổi tiếng trên cõi mạng là vậy đó, lúc nào cũng chen chúc bẹp ruột nhưng chất lượng đồ ăn thế nào thì chưa nói trước được, phải thử mới biết.”
Trong lúc chờ đợi đồ ăn, Cơm Cháy và Cam Cam ghé đầu bàn luận còn Đường Tư Kỳ thì kết nối wifi của quán, tranh thủ tải ứng dụng về điện thoại.
Thấy Đường Tư Kỳ hí húi kiếm kiếm tìm tìm, Cơm Cháy liền nhiệt tình giới thiệu: “Này là ứng dụng Review ẩm thực, thực khách được quyền tự do đăng tải nhận xét khen chê tuỳ vào trải nghiệm thực tế của bản thân. Nếu cậu có thời gian thì đăng ký tài khoản đi, chịu khó post bài sẽ được thăng cấp, càng lên cao thì càng có nhiều ưu đãi hấp dẫn cực.”
Đường Tư Kỳ ù ù cạc cạc nghe vậy thì biết vậy chứ cũng không ham thích mấy cái ưu đãi đó lắm. Nhưng sau khi tải hoàn tất, cô mới bàng hoàng nhận ra, có thể dùng tài khoản trên diễn đàn để đăng nhập. Chả lẽ diễn đàn và ứng dụng là một?!
Nhanh chóng điền tên đăng nhập và mật khẩu, nhìn một đống sao vàng lấp la lấp lánh hiện trên màn hình, Đường Tư Kỳ ngờ ngợ quay sang hỏi hai cô bạn cùng bàn: “Các cậu cấp mấy?”
Cam Cam đáp tỉnh bơ: “Cấp 3.”
Còn Cơm Cháy thì ỉu xìu xìu: “Tại mình lười quá nên mới lên được cấp 2 thôi.”
Đường Tư Kỳ ngập ngừng: “…Mình cấp 5…vậy nên bữa ăn hôm nay có phải mình sẽ nhận được ưu đãi nhiều hơn đúng không?”
“Cái gì?” Cam Cam và Cơm Cháy bất ngờ đến độ suýt chút đứng bật dậy.
Cơm Cháy phản ứng trước, nhoài người sang muốn nhìn tận mắt: “Đâu đâu, thật hay giả vậy, mình chưa gặp ai cấp 5 bao giờ.”
Đường Tư Kỳ gãi gãi đầu: “Tại mình vẫn thường xuyên đăng bài lên diễn đàn nhưng không biết nó cũng có APP. Chắc người ta tính điểm chung nên mình mới được xếp hạng cao.”
Tài khoản cấp cao có khác, kim quang lấp lánh khiến Cơm Cháy thèm nhỏ dãi
“Cậu có biết không. Phần ăn cho ba người ở cửa hàng này có giá 199 đồng. Nếu dùng tài khoản của mình mua sẽ được giảm 5%, của Cam Cam thì được giảm 15%, nhưng của cậu được giảm những 25% lận đấy.”
Để thuyết phục hơn, Cơm Cháy trực tiếp rút điện thoại, mở máy tính, tạch tạch nhấn số: “Ối mẹ ơi, Kỳ Kỳ, giả dụ dùng tài khoản của cậu thanh toán thì bữa hôm nay chúng ta chỉ phải trả 149 đồng, tức là mỗi người chưa tới 50 đồng.”
Nghe tới đây, một người vốn bình tĩnh như Cam Cam cũng không thể ngồi yên được nữa, trực tiếp nhoài người sang xem
“Cấp 5 thật này, lợi hại ghê!”
Cơm Cháy dứt khoát dí điện thoại vào tay Đường Tư Kỳ: “Chị đại, chị thêm WeChat em đi, sau này em muốn ăn gì, em nhắn chị, chị mua giúp em được không, rồi em chuyển tiền lại cho chị. Nha, chị đẹp!”
Trời đất ơi, làm vậy cũng được sao, Cam Cam bật cười ngặt nghẽo: “Mặc kệ cậu ấy. Ai bảo làm biếng thì ráng chịu. Đừng mua giúp cậu ấy, để cậu ấy tự nỗ lực thăng cấp đi.”
Cơm Cháy nằm sấp xuống bàn than thở: “Mình cũng muốn cấp 5 cơ, nhưng không biết tới bao giờ mới đạt được…Nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước…”
Trong khi hai cô bạn hâm mộ rớt tròng mắt thì Đường Tư Kỳ vẫn dửng dưng như không, tại có biết gì đâu. Cô chưa từng nỗ lực tích điểm thăng cấp, nên nào biết quá trình ấy lâu lắt tới chừng nào.
Cô ngu ngơ hỏi: “Bộ 25% đã là mức chiết khấu cao nhất chưa?”
Cam Cam lắc đầu: “Chưa, có tổng cổng 10 cấp bậc cơ. Nhưng trên cơ bản thì từ cấp 5 trở lên là đã được nhận ưu đãi lớn rồi. Không những phần trăm chiết khấu cao mà điểm thưởng cho mỗi bài Review cũng cao hơn và dễ dàng có được cơ hội ăn cơm chùa.”
Đường Tư Kỳ ngơ ra: “Cơm chùa là cơm gì?”
Cam Cam thương tình phổ cập kiến thức mới: “Tức là bữa ăn không tốn tiền, người ta sẽ thưởng cho cậu 100 đồng hoặc 200 đồng voucher để đi ăn mà không cần bỏ tiền túi của mình ra. Thông thường các nhà hàng chạy chương trình này với mục đích thu hút những Reviewer nổi tiếng, cấp bậc cao, có tầm ảnh hưởng tới để trải nghiệm và viết bài đánh giá, từ đó quảng bá cho danh tiếng cửa hàng tới đông đảo người dân khắp nơi. Cậu đã lên tới cấp 5 rồi thì tin chắc sắp tới đây sẽ có không ít bữa cơm chùa tìm đến tận cửa cho xem.”