Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 72: Thịt kho Đông Pha
Càng nghe, Cơm Cháy càng tiếc hùi hụi, cứ úp mặt xuống bàn rên rỉ ỉ ôi, đến là buồn cười.
Cam Cam chỉ thoáng liếc một cái rồi lại tiếp tục quay về tám chuyện cùng Đường Tư Kỳ: “Mình nghe nói từ cấp tám trở lên là có ưu đãi cả vé máy bay và đặt phòng khách sạn nữa cơ. Hình như phần trăm chiết khấu cũng không nhỏ đâu. Thế nên nếu cậu đam mê xê dịch, yêu thích thăm thú đó đây thì hãy quản lý cái app này thật tốt, cố gắng nâng cấp tài khoản, sau này du lịch quốc nội sẽ có lợi lắm đấy.”
Đường Tư Kỳ khấp khởi mừng thầm, gì chứ vẽ thì đúng là sở trường của cô rồi. Mới đi vòng vòng Thượng Hải và Ôn Châu mà đã được cấp 5. Vậy thì chuyến đi Hàng Châu lần này càng phải vẽ cẩn thận và chi tiết, biết đâu chừng sẽ có thể thăng cấp sớm.
Chưa trò chuyện được bao lâu nhà hàng đã bưng đồ ăn lên. Ba cô gái tạm gác câu chuyện sang một bên, tập trung vào chuyên môn.
Món đầu tiên chính là món mà Đường Tư Kỳ mong chờ nhất, Cá Dấm Tây Hồ.
Trái ngược với đó, Cơm Cháy lại không mấy hào hứng, thậm chí còn tỏ ra ghét bỏ chả buồn động đũa.
“Í ẹ, mình không ăn cái này đâu. Trước đây mình đã từng ăn thử ở một nhà hàng cũng rất nổi tiếng tại Hàng Châu, và lần đầu cũng như lần cuối, mình sợ nó tới già luôn.”
Cam Cam thì chẳng khách khí, cô trực tiếp gắp một miếng cá bỏ vào miệng: “Nào tới nỗi đâu, cậu nếm thử đi, cũng ngon mà.”
Cơm Cháy nhăn nhó không tin, quay sang cầu cứu Đường Tư Kỳ: “Kỳ Kỳ, cậu nếm thử trước xem nào.”
Tất nhiên Đường Tư Kỳ không ngần ngại rồi, bởi đây là món cô chọn và mong chờ nhất mà lại.
Gắp một miếng thịt bụng, đặt vào lưỡi và từ từ cảm nhận.
Miếng cá mềm, tươi, từng thớ rõ ràng giống với thịt cua hơn cả thịt cá.
“Ồ wow, ngon nha mấy bạn, không hề tanh một chút nào. Cái vị lạ ghê, vừa mềm lại vừa dai, họ làm thế nào mà được nhỉ?!” Đường Tư Kỳ phấn khích gắp thêm một miệng nữa
Cam Cam hưởng ứng nhiệt tình: “Tinh miệng đấy! Trọng điểm của món Cá dấm Tây Hồ không nằm ở gia vị mà nằm ở chỗ thịt cá. Nguyên liệu chính tông để làm nên món này phải là cá trắm cỏ bắt ở Hồ Tây, nhưng vớt lên rồi không được làm ngay mà phải nuôi thêm ba ngày nữa sau đó mới mang đi chế biến.”
Thấy hai cô bạn khen nức nở không dứt miệng, Cơm Cháy cũng nửa tin nửa ngờ gẩy thử một miếng nhỏ coi sao: “Ôi má ơi, không giống, không hề giống tí nào. Lần trước mình ăn bị tanh với cả ngai ngái mùi bùn sao ấy.”
Cam Cam tỏ ra thông thái: “Vậy là chủ quán làm ăn không có tâm rồi. Nước hồ tất nhiên không thể so với nước sông, mùi tanh của cá cũng sẽ nồng đậm hơn. Vậy nên sau khi vớt khỏi hồ, phải thả cá vào nước sông mấy ngày, như vậy thịt cá mới thơm ngon được.”
Cơm Cháy gật gù cảm khái: “Khó trách, ông chủ nhà hàng kia tệ thật, làm ăn láo lếu thế mà cũng dám mở quán.”
Trong khi hai cô bạn bận rộn bình luận thì Đường Tư Kỳ vẫn mải mê đắm chìm với món cá. Thành thật mà nói, trước giờ cô chưa từng hảo vị chua, nếu không muốn nói là không thích. Nhưng cái vị chua này thì cô chấp nhận được, nó không quá gắt mà thanh thanh dịu dịu, ăn vào rất dễ chịu.
Ngoài ra, nước chấm cũng là một điểm cộng đáng khen. Mùi gừng thơm nồng, làm tăng thêm hương vị của món ăn, khiến Đường Tư Kỳ khó cưỡng, gắp lia lịa không dừng đũa.
Ngay sau đó là tới món thịt Đông Pha của Cam Cam. Màu vàng nâu óng ả, nước sốt sóng sánh hấp dẫn nhưng lại chẳng lay động được Đường Tư Kỳ. Bởi từ nhỏ cô đã sợ thịt mỡ, chỉ cần dính một tí mỡ là phải lọc ra bằng hết. Thế nên vừa nãy lúc nghe Cam Cam đọc tên món là Đường Tư Kỳ đã cảm thấy ngấy ngấy rồi.
Nhưng Cam Cam thì khác hẳn, cô trịnh trọng đứng dậy, chụp tới chụp lui đủ mọi góc độ rồi mới cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức.
“Ôi ngon quá! Thực sự rất rất ngon. Kỳ Kỳ, cậu mau ăn thử đi, ở đây họ làm không ngấy chút nào đâu."
Đường Tư Kỳ từ chối không chút do dự: "Mình không ăn đâu, hai người ăn đi."
Liếc mắt là Cam Cam nhìn ra vấn đề: “Sao vậy? Cậu không ăn được thịt mỡ hả?”
Đường Tư Kỳ gật gật đầu.
Thật ra cũng không hẳn là không thể nhưng nếu không bắt buộc thì cô nhất định sẽ không động đũa, để tránh làm ảnh hưởng tới hương vị các món tiếp theo.
Trong lúc Đường Tư Kỳ phân vân thì Cơm Cháy đã kịp nuốt mấy miếng rồi. Nàng béo vừa nhồm nhoàm nhai vừa nhiệt tình khích lệ: “Kỳ Kỳ, cậu tin mình đi, ngon cực kỳ luôn. Hoặc không cậu nếm thử một miếng nhỏ xíu thôi, nếu ăn không được thì thôi. Nhưng hãy tin mình, nếu cậu không thử sẽ hối hận cả đời cho xem.”
Cam Cam gật lấy gật để nói thêm vào: “Đúng đấy Kỳ Kỳ, cậu nên nếm thử một chút đi. Món khoái khẩu của mình là thịt Đông Pha, mình đã ăn rất nhiều nơi rồi nhưng cái hương vị này thì đây là lần đầu tiên.”
Hai cô bạn đề cử quá cật lực, Đường Tư Kỳ ngại từ chối đâm ra cũng miễn cưỡng cầm đũa, gắp một miếng nhỏ xíu đặt vào bát, nghĩ bụng ăn chút chút chắc cũng không vấn đề gì.
Thế nhưng nào ngờ, vừa bỏ vào miệng đã tan ngay, phần mỡ không hề gây ngấy như tưởng tượng, ngược lại còn có một mùi hương cực kỳ đặc trưng, kể cả nuốt xuống bụng rồi mà hương thơm vẫn vấn vương quanh khoang miệng.
“Ủa, sao mình lại nếm được vị rượu nhỉ?” Đường Tư Kỳ ngờ ngợ không xác định.
Cam Cam bật cười giải thích: “Món này được đặt theo tên của đại văn hào Tô Đông Pha (1). Khi ông về Hàng Châu nhậm chức quan, đã làm rất nhiều việc tạo phúc cho bá tánh vậy nên nhân dân kính yêu liền dâng tặng thịt heo và rượu Thiệu Hưng. Ông liền phân phó đầu bếp trong phủ nấu thịt để bồi dưỡng cho những người công nhân làm nhiệm vụ đắp đập, ke bờ. Nhưng chẳng ngờ nhà bếp lại nghe nhầm, bỏ cả thịt lẫn rượu Thiệu Hưng vào nồi hầm chung. Một sự nhầm lẫn ngoài ý muốn nhưng đã tạo ra mỹ thực khiến người người nhà nhà yêu mến. Về sau, hậu nhân muốn tưởng nhớ tới vị quan tài đức vẹn toàn này nên đã học theo cách làm và lưu truyền từ đời này qua đời khác. Cứ thế, món thịt kho Đông Pha ra đời, trở thành món ăn huyền thoại của ẩm thực Trung Hoa.”
Đường Tư Kỳ há hốc miệng kinh ngạc: “Không ngờ đằng sau món thịt kho quen thuộc lại có sự tích lịch sử đi kèm với danh tiếng của một trong Bát đại gia Đường Tống - Tô Đông Pha. Khó trách, mình lại ngửi được thoang thoảng mùi rượu. Quả thực rất đặc biệt, từ câu chuyện cho tới hương vị.”
===
Chú thích:
(1)Tô Thức hay còn có hiệu là Tô Đông Pha (08/01/1037-24/08/1101). Ông là nhà văn, nhà thơ, họa sỹ, nhà thư pháp nổi tiếng Trung Quốc vào thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.