Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 86: Phương thức mai mối thời đại
Trên đường trở về hostel, trong đầu Đường Tư Kỳ cứ quẩn quanh nội dung đoạn hội thoại giữa mình và ba ban nãy. Ba nói đúng, hiện giờ cuộc sống của cô vẫn còn khá bấp bênh, thu nhập không ổn định. Trong tài khoản chỉ có hơn hai mươi ngàn tệ, chả thấm tháp vào đâu nếu chẳng may gặp chuyện bất trắc. Nếu muốn theo đuổi công việc tự do thì phải có nguồn thu ổn định mới mong tìm được sự tự do thật sự.
Hoàn cảnh của cô khá ngặt nghèo, không có tiếng tăm trong giới, cũng không được học hành bài bản và quan trọng nhất là không có nhiều tác phẩm đồng thời cũng chưa có điều kiện trải nghiệm nhiều phong cách khác nhau.
Khoảng thời gian trước phải nói là vô cùng bế tắc, giờ đã đỡ hơn rất nhiều nhưng số lượng tác phẩm nhìn chung vẫn tương đối ít. Có vẻ như mọi người khá thích thú và hưởng ứng bộ tranh theo chủ đề du lịch. Trong lúc nhiệt lửa chưa nguội, phải tranh thủ thời gian sáng tác thêm mới được.
Lúc ba cô nàng về tới hostel đã thấy mọi người tụ tập sẵn trước cửa rồi. Hôm nay đoàn dã ngoại leo núi Phượng Hoàng có tổng cộng hai mươi người, toàn là những người trẻ, tuổi đời ước chừng trong khoảng ba mươi đổ lại.
Trưởng đoàn gọi hẳn một chiếc xe du lịch, hai mươi người xếp hàng lần lượt lên xe.
Đường Tư Kỳ không nén được sự hưng phấn: “Oách ghê, mình không ngờ còn được đưa đón bằng xe du lịch nữa.”
Cam Cam: “Hôm qua mình nghe ông chủ hostel bảo chủ chiếc xe này là em trai anh ấy. Vừa hay hôm nay xe rảnh nên anh ấy nhờ đưa đón tụi mình cho tiện. Và quan trọng nhất là hoàn toàn miễn phí, không thu tiền xe. Tuyệt chưa?!”
Cơm Cháy kích động lắc bên nọ lắc bên kia: “Haha thích thế, các cậu có cảm giác giống đi du xuân không.”
Liếc mắt nhìn đống đồ ăn vặt Cơm Cháy ôm theo, Đường Tư Kỳ nổi hứng chọc ghẹo: “Cậu xách thêm cái phích nước nữa là giống trăm phần trăm.”
“Hahahaha” Cơm Cháy ngửa cổ cười vang cả xe rồi quay sang đấm Đường Tư Kỳ bùm bụp.
Xe di chuyển ra khỏi nội thành Hàng Châu và ngừng ở bãi đỗ xe khu du lịch núi Phượng Hoàng.
Xuống xe, ông chủ hostel cũng chính là trưởng đoàn ngày hôm nay đã tạo một nhóm WeChat rồi mời toàn bộ hai mươi người tham gia leo núi vào.
“Xin giới thiệu với mọi người, tôi họ Trương. Mọi người cứ gọi là anh Trương hoặc lão Trương cũng được, tuỳ thích. Trong quá trình leo núi, mọi người chú ý bám sát nhau, không được tự tiện rời khỏi đội hình. Nếu cảm thấy mệt hay khó chịu ở đâu thì lập tức gửi yêu cầu trợ giúp, có thể nói với tôi hoặc nhắn vào Group chat bất cứ lúc nào. Tôi sẽ sắp xếp để mọi người nghỉ ngơi.”
Bên dưới bắt đầu vang lên tiếng xì xầm bàn tán
“Má ơi, nghiêm khắc vậy?”
“Kiểu giống đi du xuân xong sợ các bạn nhỏ đi lạc ấy, vui ghê, lâu lắm mới có lại cảm giác này…”
Mọi người bắt đầu khởi hành.
Đầu tiên, Đường Tư Kỳ nhìn thấy một ngôi đền, bên trên treo tấm biển to đùng với dòng chữ: “Thư viện Vạn Tùng”.
Dọc theo cầu thang hướng lên, anh Trương vừa đi vừa giới thiệu
“Thư viện Vạn Tùng được xây dựng từ thời nhà Đường. Nơi đây từng là học viện đầu tiên trong bốn học viện lớn nhất, có tác động sâu sắc đến nền giáo dục của Chiết Giang lúc bấy giờ cũng như các thế hệ sau này. Trong truyền thuyết, đây còn là trường học của Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài nên nó vô cùng, vô cùng nổi tiếng.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ồ lên đầy hứng thú.
Đọc ra cái tên Thư Viện Vạn Tùng có thể ít người biết chứ nhắc tới Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài, một thiên tình sử đẫm lệ thế gian lưu truyền thiên cổ thì chắc hẳn không người Trung Quốc nào là không biết.
Chẳng hiểu vì sao, trong đầu Đường Tư Kỳ bỗng nhiên vang lên giai điệu nhạc phim
“Anh ở phương xa, nhớ lại những ngày qua
Tâm can lạnh lẽo, nước mắt đọng sương
Em ở phương xa, mối tình sao khó quên
Chẳng nhịn được ngao ngán những ngày qua
Anh ở phương xa, luôn thương tiếc người xưa
Giữa trời đất, biến hóa thành đôi bướm
Em ở phương xa, chỉ còn hồn và mộng
Nhưng ngàn năm, vẫn chung hướng với anh
Ta ở phương xa!”
Tức cảnh sinh tình, Đường Tư Kỳ cũng lãng đãng thả hồn theo gió mây nhưng chưa được bao lâu thì bị tiếng ồn ở đâu quấy nhiễu.
Cô nhíu mày khó chịu, sao bên phía quảng trường lại ồn ào quá vậy. Đây chẳng phải là danh thắng lịch sử hay sao, tại sao lại để cho đám đông gây mất trật tự như thế?
Không chỉ mình Đường Tư Kỳ mà rất nhiều người cũng chung trạng thái bực dọc. Anh Trương cười khổ giải thích: “Quên không nói với mọi người, quảng trường Thư viện Vạn Tùng là nơi tổ chức các buổi Chợ Tình có quy mô lớn nhất Hàng Châu. Cứ mỗi cuối tuần, hoạt động hẹn hò ghép đôi sẽ được diễn ra. Nếu bạn nào muốn tham gia thì cứ nói với tôi nhé, tôi sẽ đăng ký cho. Biết đâu sau buổi leo núi này lại thành công thoát kiếp FA.”
Cái gì còn được chứ vừa nghe thấy hẹn hò ghép đôi là Đường Tư Kỳ sợ tái mày tái mặt. Cô lập tức vòng ra sau, đứng cách càng xa càng tốt.
Thấy vậy, Cam Cam liền bày tỏ quan điểm cá nhân: “Mình cũng rất ghét ba cái trò mai mối, gán ghép, đi xem mắt nọ kia. Suy cho cùng chẳng qua là phải kiếm bằng được một partner cùng ăn, cùng ở, cùng sinh hoạt cho giống với tiêu chuẩn xã hội đặt ra mà thôi. Thật sự là nhàm chán vô cùng tận!”
Trong khi ấy, Cơm Cháy vẫn mải miết vươn dài cổ ra hướng quảng trường, bộ dáng không thể tò mò và thích thú hơn.
Thấy nàng mập mất tập trung, Cam Cam phải kéo lại hỏi: “Này Cháy, còn cậu thì sao, cậu nghĩ gì về chuyện tới tuổi là phải đi coi mắt?”
Cơm Cháy cười hì hì: “Mình không quá bài xích vấn đề này. Mình đã từng đi coi mắt rồi, cũng muốn hẹn hò yêu đương, lập gia đình.”
Cam Cam tròn mắt kinh ngạc: “Cái gì? Cậu đã từng đi coi mắt á? Như nào, kể nghe coi…”
Cơm Cháy nhún nhún vai, có sao nói vậy: “Thì gặp nhau, chào hỏi rồi ăn chung một bữa cơm. Nhưng mà đối phương cao gầy thế nào, tròn méo ra sao mình chẳng nhớ nữa. Nói chung là lần đó không thành.”
Cam Cam tiến lại gần đang định vỗ vai an ủi cô bạn thì lại nghe:
“Tất cả cũng tại cái nồi lẩu hôm đó ngon quá. Suốt quá trình mình toàn tập trung ăn thôi, chỉ kịp nói với anh ta có vài câu. Cũng vì thế mà người ta không ưng mắt mình. Chẳng những vậy còn đi nói với người mai mối là khó chịu với mình vì mình ăn quá nhiều nữa. Hài, đúng là chuyện tào lao.”
Dứt lời, ba cô nàng níu lấy nhau cười nghiêng ngả, cười hoài không dứt.
Đúng là chuyện của Cơm Cháy, xoay đi xoay lại rồi cuối cùng cũng vòng tới cái dạ dày thôi.
Đứng trên này, Đường Tư Kỳ cũng len lén đánh mắt quan sát hoạt động ghép đôi đang diễn ra phía bên kia quảng trưởng. Mặt bằng chung đều là người đứng tuổi.
Trước đây, cô đã từng đọc vài bài báo nói về vấn đề kết hôn muộn, thậm chí là từ chối kết hôn ở giới trẻ. Và dĩ nhiên các bậc phu huynh nào chịu chấp nhận việc đó. Con cái bận rộn chứ gì, không sao cả, đã có cha mẹ lo.
Thế là hội phụ huynh tự động tìm tới nhau, trao đổi hình ảnh cũng như thông tin về con mình. Nếu cảm thấy ưng ý đối phương, đôi bên sẽ sắp xếp cuộc hẹn. Con cái chỉ việc đúng ngày đúng giờ tới gặp mặt, ăn cơm, thế là xong. Nhanh gọn, tiện lợi, vừa tiết kiệm thời gian cùng tinh lực.
Dần dần, phương thức này đã trở thành phương thức mai mối thời đại, được áp dụng cho hầu hết các gia đình. Rất nhiều cặp đôi đã kết hôn từ đây, nhưng hạnh phúc hay không thì chỉ có trời mới biết!