Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 87: Núi Phượng Hoàng
Thư Viện Vạn Tùng nằm trên Vạn Tùng Lĩnh, lệch về phía đông nam Tây Hồ Hàng Châu. Nếu bỏ qua sự ồn ào của phiên Chợ Tình thì không gian nơi đây quá thích hợp để đọc sách, học tập và nghiên cứu. Với quần thể kiến trúc bao gồm Ngưỡng Thánh Môn, Minh Đạo Đường, Đại Thành Điện, Chính Nghị Đường, bất cứ ai đặt chân tới đây cũng cảm nhận được hơi thở của học thuật và sự kết nối với tri thức.
Nhưng điều khiến Đường Tư Kỳ ngạc nhiên hơn cả là Thư phòng Lương Chúc, bên trong đặt tượng hai người ngồi đối diện nhau, một người viết chữ, một người vịnh thơ. Thời gian dừng lại ngay ngưỡng cửa, hạnh phúc yêu thương mãi lưu lại chốn này!
Từ Thư Viện Vạn Tùng đi lên, chính là núi Phượng Hoàng.
Anh Trương bố trí cho mọi người dừng chân nghỉ ngơi tại Thạch Lâm, bên hông Thư viện Vạn Tùng. Đứng từ đây nhìn xuống, có thể thu toàn cảnh non nước Tây Hồ vào đáy mắt.
Bởi vì thể trọng nặng nề, cộng thêm ngày thường lười tập thể dục nên ban nãy mới lên tới Đại Thành Điện, Cơm Cháy đã la oai oái rồi, giờ lết được tới đây là cô nàng phải thè lưỡi thở phì phò bằng miệng.
“Hôm nay đi nhiều quá trời, mình bắt đầu thấy đói đói rồi đấy…”
Cam Cam trực tiếp cắt ngang: “Cậu có thôi đi không, ban nãy vừa mới ăn trưa xong. Cậu không đói, chỉ là ảo giác thôi, ngồi nghỉ một chút sẽ hết.”
Cơm Cháy tiu nghỉu: “Ờ, chắc vậy…”
Thế nhưng chưa đầy hai phút sau, Đường Tư Kỳ đã nghe tiếng “ọt ọt” phát ra từ bụng Cơm Cháy.
Nàng mập chỉ đợi có vậy, lập tức mè nheo: “Thấy chưa, không phải mình ảo giác mà là đói thật.”
Cam Cam thật sự cạn lời luôn: “Rồi rồi, cậu ăn đi, không phải cậu đã cất giấu rất nhiều đồ ngon trong ba lô hay sao, lấy ra ăn đi.”
Cơm Cháy lập tức mở ba lô, song có quá nhiều thứ không biết chọn gì nên nàng mập quyết định nhắm mắt phó mặc cho số phận.
“Hahaha, thấy mình tài chưa, vừa nghĩ tới bánh quai chẻo là bốc được bánh quai chẻo liền luôn. Mình phục mình quá há há…”
Cam Cam muốn quỳ: “Này là mình mua mà!”
“Ừ thì cùng ăn cho vui….” Cơm Cháy hóm hỉnh bỏ tọt một miếng vào miệng rồi đon đả chào mời.
Thế là ba cô bạn chụm lại, cùng nhau ăn chung một bọc bánh quai chẻo.
Xa xa mây nước xanh như ngọc, tiên cảnh nhân gian chốn Tây Hồ!
Hết thời gian nghỉ ngơi, mọi người tiếp tục lên đường, thẳng tiến núi Phượng Hoàng.
Đáng tiếc, rời khỏi phạm vi Thư Viện Vạn Tùng, Đường Tư Kỳ mới phát hiện mình quên không Check-in. Mặc dù tiếc đứt ruột nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, thôi thì đành nhắc nhở bản thân lát gặp cảnh đẹp nào thì phải nhớ Check-in trước rồi mới được vui chơi.
Cần mẫn vượt qua một đoạn đường dài, cuối cùng cũng tới được nơi nghỉ chân tiếp theo. Đường Tư Kỳ mở di động, theo thói quen lướt lướt bản đồ thử coi quanh đây có kim cương không.
Và không ngờ, gần đây có kim cương thật!
Tuy nhiên trong gợi ý chẳng có chữ nào ngoại trừ một tấm hình duy nhất.
Đường Tư Kỳ phóng to lên quan sát.
Hoá ra là một bức hoạ mô tả cảnh núi non hùng vĩ. Và trên dãy núi sừng sững ấy có một bức tường thành xây dựa theo thế núi nhưng vô cùng vững chãi và đồ sộ.
Xây thành quách trên núi sao? Nghe chừng hơi là lạ rồi đấy!
Tuy nhiên đó chưa phải là tất cả, điều bất ngờ hơn nằm ở góc phải bức hoạ, nơi xuất hiện ba chữ nho nhỏ “Núi Phượng Hoàng”.
Trời ơi, là nó, Đường Tư Kỳ vừa mừng vừa sợ. Nơi cô chuẩn bị đặt chân tới lại chính là ngọn núi trên bức hoạ!!!!
Đường Tư Kỳ đứng bật dậy, theo bản năng lia mắt khắp bốn phương tám hướng tìm kiếm.
Đáng tiếc, nơi ấy cây cối um tùm rậm rạp, đừng nói là tường thành uốn lượn, ngay cả cái cột chỉ đường cũng chẳng thấy nữa là.
Không lẽ núi Phượng Hoàng thực chất chỉ là một mảnh hoang vu? Hay đó là một núi Phượng Hoàng nào khác?
Không không, không được kết luận vội vàng. Đã có kinh nghiệm tìm “nhà giàu nhất Hàng Châu” ở nhiệm vụ trước, vậy nên sang nhiệm vụ này Đường Tư Kỳ đã tỉnh táo và sáng suốt hơn.
Cô cẩn thận xem lại bức hình. Tuy chỉ tái hiện một phần nhỏ nội thành Hàng Châu, nhưng Đường Tư Kỳ có thể nhìn ra sự khác biệt rõ rệt. Nhà cửa cũng san sát dày đặc, nhưng không hề có những toà nhà cao tầng chọc trời hay những công trình kiến trúc hiện đại. Phải chăng là cùng một địa điểm song lại khác biệt về thời gian?
Đường Tư Kỳ mạnh dạn đưa ra phỏng đoán. Hình ảnh trong bức hoạ chính là núi Phượng Hoàng nhưng ở thời cổ đại.
Nhanh chóng lên mạng lục lại kiến thức lịch sử, Đường Tư Kỳ mới vỡ oà, thì ra thủ đô Lâm An thời Nam Tống đã từng được đặt tại đây.
Cụ thể hơn, sau khi hoàng đế Nam Tống quyết định dời đô tới Hàng Châu, đã cho xây dựng hoàng thành ngay trên núi Phượng Hoàng. Tuy nhiên vị trí chính xác ở đâu thì không một ai biết rõ.
Bởi nhà Nguyên xâm lược, nhà Tống bị lật đổ, hoàng thành Lâm An bị bỏ hoang, trở thành đống đổ nát điêu tàn. Sau đó, ngôi làng dưới chân núi xảy ra hoả hoạn, đám cháy quá lớn đã lan lên trên và thiêu rụi toàn bộ hoàng cung.
Hiện nay, ngay cả một tàn tích nhỏ cũng không còn, thế nên chẳng còn ai biết và nhớ tới một thời vàng son lừng lẫy của nơi đây.
Sau khi nắm rõ thông tin, Đường Tư Kỳ đã phần nào đoán được nội dung nhiệm vụ. Chắc hắn hệ thống muốn cô phải tìm và Check-in tại khu di tích hoàng thành cổ đây mà.
Nhưng mà đùa nhau chắc, đến các nhà khảo cổ còn bó tay thì cô tuổi gì mà đòi tìm?
Công nhận càng đi sâu vào bản đồ, kim cương càng khó kiếm…
Kết thúc thời gian nghỉ ngơi, anh Trương hô hào mọi người đứng dậy chuẩn bị lên đường.
Xuyên qua rừng thông xanh ngắt là tới chân núi Phượng Hoàng.
Ở chỗ Thư viện Vạn Tùng đông vui, náo nhiệt bao nhiêu thì sang tới đây lại tĩnh lặng, hẻo lánh bấy nhiêu. Một cảm giác heo hút, thiếu dấu chân người qua lại.
Cơm Cháy xoa xoa hai cánh tay: “Rõ ràng ở ngay sát Hàng Châu phồn hoa đô hội mà sao chỗ này lại hoang vu, lạnh lẽo thế nhỉ. May mà đi cả đoàn đấy, chứ có mình mình chắc sợ tè ra quần mất!”
Nhớ tới thông tin mình vừa tra cứu được, Đường Tư Kỳ liền nói: “Có lẽ bởi vì trên núi có di tích lịch sử nên cảm giác hơi rờn rợn.”
Tuy nhiên Cơm Cháy chẳng để tâm bởi bao nhiêu tinh thần đều dồn hết vào đôi chân tội nghiệp này rồi. Nó mỏi nhừ, nặng trình trịch, đi mỗi bước là cả một sự cố gắng ghê gớm.
Nhưng Cam Cam lại hứng thú bừng bừng: “Di tích gì cơ Kỳ Kỳ?”
Đường Tư Kỳ chia sẻ thông tin đến cô bạn: “Hoàng thành Nam Tống trước kia ở trên núi Phượng Hoàng, chỉ là bây giờ không ai biết rõ vị trí chính xác nằm ở đâu.”
“Thật hả?” Cam Cam cũng lập tức rút điện thoại, nghiêm túc tra cứu rồi gật gù lẩm bẩm: “Đúng là vẫn chưa ai tìm được, không biết anh Trương có biết không nhỉ?”
Cơm Cháy liền hiến kế: “ông ấy đi nhanh vãi chưởng, ở tít trên kia kìa, đuổi theo không kịp đâu. Chi bằng đặt câu hỏi trong Group luôn cho rồi.”
Trong lúc ba cô nàng vừa đi vừa thảo luận thì đội hình đột ngột dừng bước. Anh Trương đứng đầu hàng, chỉ tay về phía ngã ba trước mặt, dõng dạc thuyết minh
“Hiện chúng ta đang đứng ở ngã ba đường, rẽ tay phải là đường đi lên núi Ngọc Hoàng, phong cảnh trên đó cũng đẹp lắm. Còn con đường ở giữa dẫn lên núi Tướng Đài. Nếu chọn đi lối bên trái thì sẽ gặp nhiều di tích lịch sử hơn. Nhưng mà nghe nói có đội khảo cổ đang khai quật cái gì đó ở khu vực gần chùa Thánh Quả, thế nên khả năng cao là chúng ta không vào đó tham quan được. Với lại đường bên tay trái cũng là cung đường dài nhất. Mọi người thống nhất xem muốn đi hướng nào?”