Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 88: Hoàng Thành Nam Tống
Vừa nghe thấy hai chữ “dài nhất”, Cơm Cháy đã mếu máo muốn đầu hàng: “Anh Trương, thế đường nào là gần nhất và dễ đi nhất?”
Anh Trương trỏ về hướng tay phải: “Đi lên núi Ngọc Hoàng là nhẹ nhàng nhất. Núi Ngọc Hoàng đồng thời cũng là một trong những ngọn núi nổi tiếng của Phật giáo. Lên đó, chúng ta vừa có thể ngắm cảnh Tây Hồ, vừa có thể thưởng lãm sông Tiền Đường.”
Cam Cam cũng đặt câu hỏi: “Vừa rồi anh nói phía bên trái có di tích lịch sử, có phải là hoàng thành thời Nam Tống không anh?”
Anh Trương cười tán thưởng: “Xem chừng mọi người có tìm hiểu trước khi tới đây. Đúng thế, núi Phượng Hoàng chính là nơi toạ lạc của kinh đô cũ dưới thời Nam Tống. Đáng tiếc mọi thứ đã bị phá huỷ nghiêm trọng, không còn những cung điện đền đài nguy nga tráng lệ mà chỉ là những tàn tích nằm rải rác khắp nơi. Thế nhưng điều ấy lại làm nên nét đặc biệt mà bạn chẳng thể bắt gặp ở bất cứ khu di tích thắng cảnh nào khác. Nếu may mắn được đội khảo cổ cho phép tới gần quan sát thì chúng ta sẽ được nhìn thấy hiện trường khu vực khảo cổ hoàng thành. Chỉ có điều mọi người lưu ý điểm này giúp tôi, vì dấu vết nằm rải rác khắp nơi, không quy tụ tại một chỗ nên chúng ta phải đi bộ khá nhiều, ít nhất là nhiều hơn một, hai tiếng đồng hồ so với đi tham quan núi Ngọc Hoàng. Vậy đó, mọi người cân nhắc đi rồi chúng ta tiến hành biểu quyết. Thiểu số sẽ phục tùng đa số.”
Đoàn leo núi hôm nay toàn là những người trẻ khoẻ nên hầu như chưa ai thấm mệt, chỉ trừ có Cơm Cháy là mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thở không ra hơi, đi một bước kêu đói, đi hai bước đòi về. Thế nên vừa nghe anh hướng dẫn nói là khu du tích chỉ còn dư lại tàn tích, không có nhiều chỗ chơi, hơn nữa rất có khả năng không được tới gần là Cơm Cháy quay đầu liền.
Mà không chỉ mình Cơm Cháy, rất nhiều người cũng không muốn mất công vô ích vậy nên đoàn người nhanh chóng chia làm ba phe. Một nhóm muốn leo núi Ngọc Hoàng, một nhóm khác đòi đi Tướng Đài và chỉ một bộ phận tương đối nhỏ là vẫn giữ vững quan điểm đi khám phá khu di tích hoàng thành.
Cuối cùng quyết định bằng cách giơ tay biểu quyết. Nào ngờ số phiếu đi núi Ngọc Hoàng và khu di tích hoàng thành bằng nhau.
Đường Tư Kỳ liền ghé tai Cơm Cháy thương lượng: “Cháy Cháy, mình nói nghe nè, mình thật sự rất rất muốn đi xem khu di tích hoàng thành. Hay là cậu đổi ý, bỏ phiếu cho bên này được không?”
Cơm Cháy mếu máo đau khổ: “Nhưng phải cuốc bộ nhiều hơn những một, hai giờ đồng hồ lận đấy…”
Cam Cam cũng nhiệt tình vun vào: “Cậu thử nghĩ mà xem, trước đây người ta chọn xây hoàng cung trên núi chứng tỏ núi này cũng không cao lắm, chứ không thì hoàng đế với cả cung tần mĩ nữ làm sao leo nổi. Với lại ban nãy anh Trương vừa nói đó thôi, tuy cảnh không hoành tránh nhưng lại không khu di tích nào có được, chứng tỏ là nó rất đặc biệt, có một không hai. Đã có cơ hội leo lên tới đây rồi mà không cố thêm tí nữa thì tiếc lắm. Cậu giúp hai đứa mình đi mà, mình cũng muốn lắm lắm, đi mà Cháyyyy…”
Mặc dù trong đầu lúc này chỉ tâm tâm niệm niệm xuống núi, nhưng nghe hai cô bạn nài nỉ dữ quá, Cơm Cháy cũng đành bất đắc dĩ giơ tay: “Anh Trương, em đổi phiếu, em chọn đi tham quan khu di tích.”
Gần như ngay lập tức, cô gái đứng bên cạnh có phản ứng liền: “Này này, sao lại đối ý? Đi bên đó xa lắm, bộ bọn họ hứa cho cậu cái gì hả, sống phải có lập trường chứ, sao dễ bị dụ vậy?”
Cơm Cháy buông thõng vai, từ chối trả lời vì đã quá mệt mỏi rồi!
Kết quả ngã ngũ, Đường Tư Kỳ và Cam Cam vui mừng hởn hở, ôm chầm lấy Cơm Cháy dỗ dành: “Được rồi, ngày mai mình mời cậu ăn ngon, cậu muốn ăn gì cũng được hết.”
Vừa nghe thấy ăn ngon là Cơm Cháy tỉnh táo liền, chả còn bận tâm tới đoạn đường xa xôi trước mắt.
Đoàn người tiếp tục lên đường, Cam Cam chủ động bước nhanh lên phía trước để hỏi thêm tin tức từ anh Trương: “Anh tổ chức cho mọi người đi leo núi Phượng Hoàng chứng tỏ anh biết điều gì về khu di tích này đúng không ạ?”
Anh Trương cười cười: “Tôi thường xuyên dẫn các bạn thanh niên lên đây chơi, cũng đi qua khu đó nhiều lần nhưng thú thực thì tôi cũng không biết nhiều lắm đâu.”
Cam Cam hơi thất vọng, may sao anh Trương lại nói tiếp: “Bất quá có một lần tôi dẫn một nhóm sinh viên, trong đó có một bạn học chuyên ngành lịch sử. Bạn ấy đã chia sẻ với tôi rất nhiều kiến thức thú vị.”
Ôi tốt quá, Cam Cam mừng quýnh, vội quay lại phía sau ra sức vẫy vẫy Đường Tư Kỳ.
Đường Tư Kỳ mau chóng kéo Cam Cháy chạy lên, cùng nghe những kiến thức quý báu không hề có trong sách vở
“Con đường mà chúng ta đang đi có tên là đường Tống Thành. Thấy bảo trước đây tường thành phía Nam được xây dựng dọc theo hướng này, tức là bây giờ chúng ta đang đi trên tường thành đấy, chỉ có điều tất cả đã sập hết rồi, chả còn lại gì nữa.”
Dọc theo đường núi tới phụ cận một ngôi trường bỏ hoang, anh Trương thuyết minh tiếp: “Theo lời cậu sinh viên lịch sử đó thì trước kia cửa chính hoàng cung nằm tại đây. Hmmm…giống với Cổng Ngọ Môn Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh ấy…”
Nghe anh Trương nói, mọi người cũng ráng căng mắt ra nhìn. Tuy nhiên xung quanh chỉ toàn cây là cây cộng thêm một ngôi trường bỏ hoang lại làm không khí càng thêm thê lương, ảm đạm, không hề tìm thấy chút khí thế uy nghi của nơi đã từng là hoàng cung của một vương triều.
Cơm Cháy gãi gãi đầu: “Thật sự là tưởng tượng không nổi lun ó…”
Cam Cam đột nhiên phát biểu: “Từ từ, nếu nói nơi này là cổng chính, vậy tức là bước vào trong là vào khu vực hoàng cung hả?”
Một nam thanh niên đáp lời: “Không phải đâu, mình đã có dịp tới thăm cố cung Tử Cấm Thành rồi. Qua cổng Ngọ Môn còn có cổng Đoan Môn, rồi phải đi hết cái quảng trường rộng thiệt rộng, nếu mình nhớ không lầm là diện tích lên tới hai mươi sáu ngàn mét vuông rồi mới tới được Điện Thái Hoà.”
Nghe sao thấy rắc rối quá, Đường Tư Kỳ lại mở bức tranh trong phần gợi ý ra xem lại.
Ở đây đích thực mô tả cổng chính, cũng là cổng phía Nam của hoàng thành. Qua bức hoạ, Đường Tư Kỳ có thể thấy rõ kiến trúc cổng Tam quan với một cổng lớn ở chính giữa và hai cổng phụ hai bên. Mỗi cổng đều được sơn son thiếp vàng, đóng đinh đồng vô cùng uy nghiêm thần vũ. Phần mái được điêu khắc hình rồng phượng cầu kỳ, tinh xảo, càng làm tôn lên vẻ đẹp lộng lẫy, hoa lệ của cung đình.
Đi qua cửa là tiến vào khu vực trung tâm của hoàng thành Nam Tống, có tên gọi là Điện Sùng Khánh hoặc Điện Kim Loan.
Nếu đúng như những gì anh Trương vừa nói thì chỉ cần bước qua vị trí này là cô đã đặt chân vào trung tâm chính điện rồi.
Tuy rằng trong đầu đã phần nào mường tượng được khung cảnh hoàng cung nhưng xung quanh đây đồng không mông quanh, chẳng hề lưu lại bất cứ dấu vết hay cột mốc nào khiến Đường Tư Kỳ thực sự băn khoăn, không dám mạo hiểm.
Thôi thì cứ bình tĩnh đi tiếp xem thế nào đã.