Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 92: Tấm lòng cha mẹ
Tham quan xong đá Nguyệt Nham cũng đã hơn bốn giờ chiều. Vì an toàn của mọi người, anh Trương quyết định kết thúc buổi dã ngoại tại đây, đưa cả đoàn xuống núi.
Trên đường leo xuống, Đường Tư Kỳ còn nhìn thấy sông Tiền Đường uốn lượn ở phía xa xa và phố thị Hàng Châu bắt đầu lên đèn rực rỡ.
Đứng từ trên cao, khung cảnh thiên nhiên như một bức tranh tuyệt diệu làm choáng ngợp lòng người, Đường Tư Kỳ như bị hớp hồn và trong đầu cô đột nhiên hiện lên một câu hỏi có phần táo bạo, tại sao trong muôn vàn địa điểm ngoài kia, Cao Tông hoàng đế lại chọn nơi này để định đô nhỉ? Phải chăng bỏ qua lý do chính trị, quân sự thì hẳn là vì người cũng say mê cảnh sắc tuyệt vời này?
Xuống chân núi, cả đoàn cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản coi như chúc mừng buổi leo núi hôm nay thành công viên mãn.
Xong xuôi, tất cả trở lại hostel nghỉ ngơi thì đồng hồ cũng điểm bảy giờ tối. Tuy nhiên, Đường Tư Kỳ vẫn còn việc quan trọng chưa làm nên cô chưa trở về hostel vội.
Đường Tư Kỳ tìm đến một trung tâm thương mại, phăm phăm leo lên tầng tư, tiến vào cửa hàng Vali Du Lịch, chọn mua một chiếc kích cỡ 20 inch. Tiếp theo, cô vòng xuống gian hàng điện tử ở tầng một, lấy chiếc Ipad.
Cũng giống như mọi lần, sau khi thanh toán xong là hệ thống ngay lập tức hoàn trả tiền vào tài khoản. 1999 nhân dân tệ cho chiếc Vali xách tay và 5999 nhân dân tê cho con iPad đời mới nhất.
Mới chỉ vỏn vẹn hai ngày ở Hàng Châu mà cô đã thu hoạch được iPad, Vali và voucher ăn lẩu Haidilao.
Tuy rằng kiếm hơi ít vàng, chỉ đổi được iPad64 GB nhưng thôi dung lượng như vậy cũng đủ dùng rồi.
Mà phải công nhận, quả táo cắn dở luôn luôn có sức hút thật khó cưỡng. Đường Tư Kỳ ôm ghì chiếc hộp iPad vào lòng, cười tít cả mắt mũi.
Đúng là ra đường có lợi hơn, muốn gì là được, thích gì cũng có!
Mua sắm Vèo Vèo làm bảo khố chỉ dư lại 307 đồng, bất quá Đường Tư Kỳ chẳng sợ vì thọ mệnh của cô còn tới hơn 300 giờ đồng hồ lận. Giờ mà có về Thượng Hải nằm kềnh ra ngủ thì vẫn sống vô tư nửa tháng nữa.
Nói thì nói vậy thôi chứ cô chưa về được. Bao nhiêu nhiệm vụ chồng chéo kia kìa, về là về thế nào!
Trở lại hostel, lúc này Cơm Cháy và Cam Cam đã ai về giường nấy, ngáy khò khò rồi. Chắc là leo núi mệt quá đây mà. Chỉ có Đường Tư Kỳ vì phấn khích quên luôn cả mệt mỏi. Cô lúi húi lôi iPad ra nghịch. Ban nãy cô còn bỏ tiền ra để mua thêm cả chiếc bút cảm ứng nhãn hiệu Apple, vậy nên lại càng háo hức tợn.
Tuy nhiên khi quẹt nhẹ vài đường lại thấy nó đi không mượt cho lắm.
Đường Tư Kỳ phải tải thêm một loạt các ứng dụng hỗ trợ, lúc này mọi thứ mới thật sự trơn tru giống như ý cô.
Đương nhiên iPad không thể so sánh với tổ hợp máy tính xách tay và bảng vẽ điện tử. Nhưng được cái nó nhỏ, gọn, dễ dàng xách đi muôn nơi. Hơn nữa thao tác cũng nhanh chóng, độ nhạy tốt, hình ảnh đẹp, hoàn toàn có thể đáp ứng cho công việc vẽ tranh.
Đường Tư Kỳ hưng phấn không ngủ được, cô lập tức bắt tay vẽ một bức về Tháp Lôi Phong. Nhưng như vậy vẫn chưa đã ghiền, cô lại tiếp tục vẽ thêm một bức về núi Phượng Hoàng và hoàng cung Nam Tống.
Trong lúc trầm mê vào sáng tác, Đường Tư Kỳ không biết rằng ba mình vừa đăng một bài lên trang cá nhân
[ Vạch trần mánh khoé lừa đảo của ổ nhóm tín dụng đen! Hơn 10.000 người bị lừa! Chân tướng hé mở…]
Đăng xong, Đường Duệ Thanh hồi hộp đợi phản ứng của con gái.
Ban sáng lúc gọi điện thoại xong, chú cứ lấn cấn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm. Tại sao một đứa hướng nội như nó tự dưng lại chủ động chịu đi du lịch một mình.
Nghề ngỗng thì chưa đâu vào đâu, chỉ vẽ vài ba bức hoạ, có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?
Ra bên ngoài, tiền xe cộ di chuyển, tiền ăn tiền ở, gi gỉ gì gi cái gì cũng cần tới tiền.
Rốt cuộc là nó lấy đâu ra tiền để đi chơi?
Suy nghĩ lo lắng suốt cả ngày trời, thẳng tới khi nhìn thấy bài chia sẻ trên trang cá nhân của lão Từ, Đường Duệ Thanh mới hốt hoảng rối gan rối ruột. Chết rồi, không nhẽ nó vay nặng lãi???
Đắn đo một hồi lâu, chú quyết định không hỏi thẳng mà làm một động tác giả đó là đăng bài này lên trang của mình và đợi phản ứng của con gái.
Đáng tiếc, bạn bè rồi cả bà xã đang đi du lịch cũng bớt chút thời giờ ấn cho một nút Like, ấy vậy mà con gái vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.
Điều này càng khiến Đường Duệ Thanh bất an gấp bội. Này là vì Đường Tư Kỳ không nhìn thấy hay là vì một lý do nào khác.
Càng nghĩ càng sợ, càng đặt giả thuyết càng hoảng, chú vội nhấn số gọi trực tiếp luôn.
Đang tập trung thì bị tiếng chuông điện thoại làm giật bắn mình, Đường Tư Kỳ vội ấn nút tắt rồi mở WeChat lên nhắn
Kỳ Kỳ: [ Ba tìm con có việc gì không ạ?]
Đường Duệ Thanh: [ Con đang làm gì đấy?]
Kỳ Kỳ: [ Buổi chiều đi leo núi mệt quá, hai cô bạn cùng phòng đã ngủ rồi nên con không tiện nghe điện thoại. Còn con thì đang ngồi vẽ nè ba, hôm nay đi chơi có chút linh cảm nên con tranh thủ vẽ luôn.]
Đường Duệ Thanh: [ Lúc sáng quên hỏi con, con có đủ tiền đi du lịch chứ?]
Kỳ Kỳ: [ Ba, con đã nói với ba rồi còn gì. Sau khi hoàn thành xong việc ở Công Viên Giải Trí Cầu Vồng, con được trả một khoản thù lao kha khá. Với lại con đi Hàng Châu cũng không tốn kém lắm đâu mà.]
Đường Duệ Thanh trầm mặc suy nghĩ.
Thấy ba không nhắn gì tiếp, Đường Tư Kỳ chuẩn bị quay lại vẽ thì tin nhắn mới được gửi tới. Lần này là một link báo.
Đường Tư Kỳ nhíu mày khó hiểu, nhưng cũng mở ra đọc.
Bài báo nói về vấn nạn cho vay nặng lại. Con mồi của bọn chúng là những người trẻ tuổi, thu không đủ chi lại nhẹ dạ cả tin nên bị dụ vay tiền. Cuối cùng lãi mẹ đẻ lãi con, không chi trả được nên buộc phải tham gia đường dây, đi dụ dỗ những con mồi khác để giảm bớt nợ cho mình. Cuối cùng khi phát hiện ra nó là một cái bẫy thì đã quá muộn rồi, không thể đối diện với hiện thực tàn khốc, không thể đối mặt với bạn bè gia đình. Đã có rất nhiều người chọn cách kết liễu cuộc đời vì quá sợ hãi và tuyệt vọng.
Nhưng mà, sao ba lại gửi bài báo này cho mình. Đường Tư Kỳ đang định hỏi thì ba đã chủ động nhắn trước
Đường Duệ Thanh: [ Kỳ Kỳ, nếu có thiếu thốn gì thì cứ nói thật với ba mẹ. Lần trước con về nhà, ba cũng đã nói với con rồi. Dù có thế nào thì ba mẹ vẫn luôn là điểm tựa cho con, ngôi nhà này vẫn luôn dang rộng vòng tay là nơi cho con tránh mưa tránh bão. Bất kể chuyện lớn nhỏ gì, ba mẹ cũng sẽ sát cánh bên con, cùng con giải quyết, tuyệt đối không để con một mình chống đỡ. Thế nên, con nhất định phải thành thật với ba mẹ, đừng dối gạt ba mẹ. Nếu có hết tiền thì nói, đừng cắn răng cố chịu rồi ngốc nghếch dính phải những thứ không nên.]
Đường Tư Kỳ dở khóc dở cười. Hoá ra ba lo lắng cô phùng má giả làm người mập, đã không có tiền còn đi du lịch khắp nơi. Rồi cuối cùng phải đi vay nặng lãi để trang trải cuộc sống.
Nhưng mà, những băn khoăn này của ba cũng xuất phát từ sự quan tâm mà ra. Thật sự, ba không yên tâm cũng đúng thôi. Hiện giờ năng lực của cô chưa đủ để khiến ba mẹ tin tưởng.
Một đứa con gái nghề nghiệp bấp bênh đã vậy lại lông bông đi chơi khắp nơi, thử hỏi ba mẹ nào yên lòng cho được!
Viết rồi lại xoá, xoá rồi lại viết, cuối cùng Đường Tư Kỳ tóm gọn ngàn vạn lời cần nói bằng ba chữ đơn giản nhất
[ Ba yên tâm! ]