Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 93: Tiểu Kỳ du ngoạn Hàng Châu
Nói nhiều mất hay, mặc dù Đường Duệ Hải luôn quan tâm tới chuyện lớn nhỏ của con gái, nhưng chú có một nguyên tắc đó là nói một lần rồi lâu lâu nếu cần thiết mới nhắc lại, chứ không lải nhải tới lui từ ngày này sang tháng nọ như mẹ con bé.
Đọc dòng tin nhắn con gái gửi về, Đường Duệ Thanh cũng đành tạm thời yên tâm, từ từ theo dõi thêm.
Đúng lúc này, điện thoại của chú vang lên, là bạn học cấp ba gọi tới
“Lão Đường, ngày mai họp lớp đấy, đừng quên nha. 10 rưỡi sáng tập hợp ở sông Nam Khê thì khoảng 9 giờ tôi lái xe tới đón anh và lão Từ nhé.”
Đầu dây bên kia là giọng nói sang sảng của lão Phương.
Hồi trẻ lão Phương một lòng hướng về sự nghiệp, cùng lúc quản lý mấy phân xưởng lớn nhỏ nên chả có thời gian và cũng chẳng hứng thú hội họp bạn bè, tuy thế lại vẫn luôn đi lại giữ quan hệ tốt với Đường Duệ Thanh và Từ Hiến.
Giờ tới tuổi về hưu, nhàn tản rồi đâm ra lão Phương thay đổi tính tình, cứ có dịp nọ dịp kia là rất hăng hái kêu gọi mấy anh em tụ tập, cùng nhau đi chơi.
Lần này cũng vậy, du lịch một ngày trên sông Nam Khê chính là do lão Phương khởi xướng, không những vậy còn hào phóng bỏ tiền bao hẳn một căn Nông Gia Nhạc (1) để mọi người vui chơi đổi gió.
Kỳ thực, Đường Duệ Thanh cũng không hào hứng cho lắm, nhưng lão Phương đã nhiệt tình đưa xe tới tận nơi đón, mà lão Từ cũng đi nên chú đành nể mặt tham gia.
Hí húi tới nửa đêm, Đường Tư Kỳ chỉ có thể hoàn thành bức vẽ Tháp Lôi Phong và một phần của bức núi Phượng Hoàng.
Công nhận cầm iPad vẽ thích thật, cứ đi vèo vèo luôn mà tiện cái là nằm hay ngồi cũng được tuốt. Thật là sung sướng!
Trước khi tắt máy ngủ, Đường Tư Kỳ tải bức tranh Tháp Lôi Phong lên Weibo, ứng dụng Bạch Cáp Hoạ Sư và các diễn đàn hội hoạ.
Vận động cả ngày trời, lại còn ngồi vẽ suốt một buổi tối, đến lúc này Đường Tư Kỳ đã cạn kiệt sức lực. Hai mắt cô díu lại, vừa đặt lưng xuống giường là ngủ say như chết.
Ngày hôm sau, Đường Tư Kỳ nướng tới tận 10 giờ mới lười biếng vén rèm thò đầu ra ngoài. Đúng như dự đoán, Cơm Cháy và Cam Cam đã rời giường từ lâu rồi.
Tinh tinh, điện thoại có thông báo mới
[ Chúc mừng bạn, bài Review về Tháp Lôi Phong đã thu về tổng cộng 766 lượt yêu thích, 989 lượt chia sẻ cùng 588 bình luận, đạt 8 điểm tích luỹ. Hệ thống khen thưởng: + 600 đồng vàng. Bảo khố: 907 đồng vàng.]
Wow, nhiều người bình luận vậy sao??
Đường Tư Kỳ nhanh chóng mở diễn đàn lên, bình luận tới tấp đổ ập vào mặt
[ Lâu rồi mới thấy chủ thớt quay lại. Đúng là càng vẽ càng lên tay nha!]
[ OA! Lần này đi tận Hàng Châu cơ à. Ngưỡng mộ bạn thật đấy. Công việc chính của bạn là đi du lịch vẽ tranh hả?]
[ Ôi trời Tháp Lôi Phong! Đi một lần sợ vãi cả linh hồn. Lần cuối cùng mới tới đó là vào mấy năm trước, ở khu đất di chỉ người ta ném quá trời tiền giấy và tiền xu, nhìn phát ớn luôn!]
[ Mình cảm thấy khu thắng cảnh này cũng bình thường. Tự nhiên lại đem xây hiện đại lên, làm mất đi cái hồn lịch sử. Thà cứ để như cũ lại hay hơn. Bởi mới nói không phải cứ mới mẻ, hiện đại mới là tốt.]
[ Wow, ‘Tiểu Kỳ du ngoạn Hàng Châu’, series này hấp dẫn quá đi thôi. Cảm giác giống như xem phim truyền hình dài tập vậy, hồi hộp mong ngóng tập tiếp theo. Chủ nhà nhớ đăng đều đặn nhé, đừng để con dân đợi mỏi mòn! Mãi ủng hộ bạn! ]
Mỗi lần đăng bài mới là lượng bình luận và theo dõi lại tăng vọt. Đường Tư Kỳ để ý Weibo cũng đã nhiều thêm hơn ngàn người theo dõi so với tối qua.
Tuy rằng khủng thật đấy nhưng vẫn chưa là gì so với con số 5000 người mà hệ thống yêu cầu. Để có thể tiếp cận từng ấy người trong thời gian ngắn nhất, chắc có lẽ phương pháp vẽ tranh truyền thống là chưa đủ. Tình hình là phải nghĩ ra cách nào đó đặc sắc hơn, độc đáo hơn để thu hút cư dân mạng.
Hôm nay thời tiết Hàng Châu không chiều lòng người. Trời mưa như trút nước. Ngó đầu nhìn ra đường thấy màn mưa trắng xoá, thổi tung bọt nước. Tuy rằng anh Trương bảo có thể mượn ô của Hostel, khi nào về chỉ việc trả lại chỗ cũ là được nhưng Đường Tư Kỳ ngại ướt giày, mưa lớn thế này che ô cũng không đủ, thôi thì ngồi lại sảnh hostel hoàn thành nốt bản vẽ tối qua nghe chừng hợp lý hơn.
Còn về vấn đề ăn uống…hmmm…chắc lên mạng đặt đại một phần cơm hộp ăn qua bữa vậy.
Đang lúi cúi đọc Review các quán ăn gần đây thì Đường Tư Kỳ thấy Cơm Cháy và Cam Cam chạy ào vào. Trên tay Cơm Cháy còn lủng lẳng xách theo một bọc nilong.
Nàng béo hí hửng chạy lại, chìa ra trước mặt Đường Tư Kỳ: “Kỳ Kỳ, mua cho cậu này. Mỳ cật sốt cà chua Tứ Xuyên. Mình với Cam Cam ăn xong là bắt xe về liền đó. Cậu mau ăn đi kẻo sợi mì cứng mất.”
Là một thương hiệu rất nổi tiếng, được đánh giá rất cao trên mạng. Đường Tư Kỳ cũng đang định đặt mì của quán này, trùng hợp ghê!
Đường Tư Kỳ cười toe toét, chưa kịp nói cám ơn thì Cơm Cháy đã sốt sắng thúc giục: “Thôi mau ăn đi, ăn xong rồi tám chuyện sau, nhanh nhanh không nguội mất ngon.”
Cam Cam cũng cười nói: “Bởi vì phải xếp hàng gần một tiếng đồng hồ lận nên tụi mình mua cho cậu luôn. Dọc đường Cháy Cháy cứ lo lắng sợ để lâu mì cứng mất.”
Để cảm ơn thịnh tình của hai cô bạn, Đường Tư Kỳ không nói nhiều, trực tiếp mở hộp ra ăn luôn.
Cơm Cháy ngồi bên cạnh, hai mắt hấp háy hỏi: “Thế nào, ăn ngon không Kỳ Kỳ?”
Đường Tư Kỳ trong miệng nhét đầy thức ăn, chỉ có thể điên cuồng gật gật ý nói: “Ngon muốn chết!”
Cơm Cháy cười hí hí: “Biết ngay là cậu sẽ thích mà. Quán này còn có món miến xào lươn nghe nói cũng ngon lắm, hôm nào tụi mình đi ăn đi.”
Vẫn như cũ, Đường Tư Kỳ chẳng nói được gì với hai cái má căng đầy, chỉ có thể điên cuồng gật lấy gật để.
Mỳ ở quán này được xào riêng với gia vị nên sợi mì rất đậm đà, cật tươi roi rói, vừa mềm vừa ngọt, nước sốt cà chua sánh mịn, thơm lừng, kết hợp các nguyên liệu với nhau tạo thành một chỉnh thể không thể hoàn mĩ hơn. Quả không hổ là món ăn làm nên thương hiệu cho quán!
Chỉ có điều vì mua về nên sợi mì bị cứng và dính vào với nhau, tuy nhiên hương vị đã cứu vớt tất cả, Đừng Tư Kỳ vẫn chén sạch tô mỳ một cách rất ngon miệng.
Ngồi đối diện, Cơm Cháy và Cam Cam đang sôi nổi thảo luận về kế hoạch tham quan ngày hôm nay. Đáng tiếc vì trời mưa to quá, đi đâu cũng bất tiện, thế nên cuối cùng quyết định ở lại Hostel đợi tới khi nào trời ngớt mưa rồi tính tiếp.
Thế là ba cô gái ngồi tại sảnh hostel vừa chuyện trò vừa ngắm màn mưa mịt mùng không biết khi nào dứt.
Nói chuyện một lát, Đường Tư Kỳ tiếp tục quay ra vẽ nốt bức tranh Hoàng Cung Nam Tống trên núi Phượng Hoàng. Linh cảm của tác phẩm này đến từ bức hoạ “Núi Phượng Hoàng” trong phần gợi ý của hệ thống. Hôm qua trước khi Check-in, sợ gợi ý sẽ biến mất nên Đường Tư Kỳ đã nhanh tay chụp lại màn hình.
Tối qua lúc sáng tác, cô cũng phải mở ảnh chụp lên để tham khảo, tìm ý tưởng.
Đương nhiên, dù có bản mẫu ở trước mặt thì Đường Tư Kỳ cũng không thể đạt tới cảnh giới của sự tinh tế đó, có thể bắt chước được 2/10 là đã xem như thành công rồi.
===
Chú thích:
(1)Nông Gia Nhạc: Hình thức du lịch nông thôn, sinh hoạt và trải nghiệm theo lối sống nhà nông.