Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 94: Họp lớp
Trong lúc vẽ, Đường Tư Kỳ chợt nảy ra ý tưởng mới. Có tuyển tập “Kỳ Kỳ du ngoạn Hàng Châu” thì cũng có thể có “Kỳ Kỳ du ngoạn cố đô” đúng không?!
Ví dụ tới thăm cung điện và hoa viên triều đại Nam Tống thì cô sẽ vẽ nhân vật Kỳ Kỳ mặc trang phục cung nữ thời Nam Tống, dẫn mọi người đi một vòng hoàng cung, điểm qua những nơi mà hoàng đế và các phi tần đã từng ở.
Haha, nhất định sẽ rất thu hút cho xem bởi đề tài cung đình luôn có sức hút lớn đối với khán giả ở mọi lứa tuổi.
Chỉ là phát triển theo hướng này khó hơn nhiều so với việc ký hoạ phong cảnh như Đường Tư Kỳ vẫn thường làm. Cũng không biết cô có đủ năng lực để biến ý tưởng thành hiện thực không nữa.
Nhưng nếu làm được thì đây sẽ là dấu ấn cá nhân của cô. Nói không chừng sẽ thu hút được thêm nhiều fans và tác phẩm cũng sẽ được quảng bá rộng rãi hơn.
Giờ ngồi đây lo lắng làm được hay không cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, chi bằng cứ bắt tay vào thực hiện xem sao. Dầu gì hôm nay cũng chẳng đi đâu được, ở hostel vẽ tranh cũng tốt, tranh thủ thả lỏng cho đôi chân đang đau ê ẩm vì cuộc leo núi chiều qua.
Cùng ngồi ở đại sảnh, ba cô gái ai làm việc nấy, chẳng ai phiền tới ai nhưng lại không hề cảm thấy cô đơn hay tụt cảm xúc bởi tiết trời ảm đạm. Ngược lại còn thấy ấm cúng hơn bao giờ hết vì nhờ trời mưa nên mới có khoảnh khắc tĩnh tại ở cạnh nhau.
……
Trái ngược với Hàng Châu, thời tiết Ôn Châu hôm nay rất đẹp. Sau mấy ngày mưa dầm dề, hôm nay trời hửng nắng, rất thích hợp để ra ngoài đi dạo.
Đường Duệ Thanh đang rối rắm đứng trước gương lựa trang phục. Chiếc áo mới thì phần tay hơi dài, nhìn có phần luộm thuộm còn mấy chiếc áo cũ lại thường quá, trông không được tươm tất cho lắm.
Loay hoay chọn tới chọn lui một hồi lâu, thẳng tới khi Từ Hiển xuống gõ cửa, Đường Duệ Thanh rốt cuộc mới sửa soạn xong.
Lão Phương, Phương Tùng Khang tới rất đúng hẹn, đồng hồ điểm chín rưỡi là đã thấy xe ô-tô đỗ xịch ngay trước cổng chung cư.
Phương Tùng Khang, Đường Duệ Thanh và Từ Hiển học cùng nhau ba năm cấp hai và năm đầu cấp ba.
Bởi vì lý do gia đình nên lúc nhỏ Phương Tùng Khang luôn trầm mặc và khép mình, không nghĩ rằng khi trưởng thành, lão Phương lại là người thành công nhất trong lớp, trở thành triệu phú, tài sản lên tới hàng chục triệu nhân dân tệ.
Từ Hiến từ nhỏ tính tình đã hoạt bát, nhanh nhẹn, tuy sống bằng nghề đầu bếp, thu nhập bình bình nhưng biết bằng lòng với cuộc sống nên cả đời an yên.
Còn Đường Duệ Thanh được xếp vào hàng ngũ ổn định đáng ngưỡng mộ. Sau khi tốt nghiệp, chú vào làm trong doanh nghiệp nhà nước, có lương bổng, có trợ cấp, có bảo hiểm, đảm bảo ăn chắc mặc bền, một đời vô lo vô nghĩ.
Ba người đàn ông, ba sự nghiệp, ba cuộc đời nhưng đi tới tuổi xế chiều thì lại có chung sở thích những lúc nhàn tản rảnh rỗi, cùng ngồi xuống bên cạnh những người bạn cũ hàn huyên chuyện xưa.
Hôm nay họp lớp có tổng cộng hơn ba chục người tham dự, thậm chí xuất hiện một vài người không phải chung lớp nhưng chung khoá chung trường là được tuốt, miễn sao càng đông càng vui. Tất cả tập trung tại Nông Gia Nhạc, cười nói chọc ghẹo nhau hệt cái thời còn mài đũng quần trên ghế nhà trường.
Theo sự sắp xếp của lớp trưởng, hơn ba mươi người chia thành ba bàn.
Vừa đặt mông xuống đã thấy Thái Bằng Nghĩa không ngờ lại ngồi chung bàn với mình, Từ Hiến và Phương Tùng Khang âm thầm quay sang bĩu môi, hất cằm ra hiệu với Đường Duệ Thanh.
Đường Duệ Thanh chỉ biết lắc đầu cười trừ.
Chả là hồi còn đi học, Đường Duệ Thanh và Thái Bằng Nghĩa có thể xem là kỳ phùng địch thủ.
Đường Duệ Thanh khi ấy hào hoa phong nhã, được nhiều bạn nữ để ý, có tiếng trong trường.
Tuổi trẻ mà, ai chẳng ngựa non háu đá lại kiêu căng ngạo mạn thành ra không bên nào chịu thua bên nào. Thái Bằng Nghĩa ghen tức nổ mắt, tiếc rằng Đường Duệ Thanh xuất sắc quá, hơn hẳn về mọi mặt thế nên có tức thế chứ tức nữa thì cũng phải chịu lép vế mà thôi.
Nhưng giờ đã qua rồi cái thời bồng bột bốc đồng, chỉ mong bình bình an an sống hết một kiếp này, đâu còn hơi sức nào mà tranh đua nữa.
Đời người vô thường, còn được ngồi lại bên nhau mạnh khoẻ vui vẻ thế này là quý hoá lắm rồi.
Rượu quá ba tuần, cuộc vui càng lúc càng xôm, mọi người bắt đầu nói về chuyện sinh hoạt thường nhật.
Mấy chú mấy bác tuổi tác tương đương, thời gian thành gia lập thất cũng không hơn kém là bao thành ra đám con cái cũng trạc trạc tuổi nhau, cùng lứa vừa ra trường, đang loay hoay tìm chỗ đứng trong xã hội.
Tiết Phú Quý ngồi bên cạnh Thái Bằng Nghĩa, lâu lâu lại nhìn sang ông bạn với ánh mắt ngưỡng mộ ngập tràn. Rồi tự nhiên uống một ngụm rượu, nhào sang quàng vai bá cổ cười khà khà: “Lứa chúng ta già hết rồi, giờ thiên hạ là của bọn trẻ. Bằng Nghĩa, tôi nghe nói Huyên Huyên nhà anh đang làm ở công ty nước ngoài hả? Hồi bé nó nhút nhát rụt rè lắm thế mà không ngờ lớn lên lại giỏi giang tới vậy. Nghe bảo công ty nước ngoài yêu cầu rất cao, không phải là chỗ cho mất hạng ất ơ tầm thường.”
Thái Bằng Nghĩa không nói gì, chỉ cười cười ngầm khẳng định lời Tiết Phú Quý nói là đúng.
Tôn Quốc Thắng ngồi phía đối diện cũng nhanh nhảu phụ hoạ: “Công ty nước ngoài thì khó rồi nhưng mà lương cao lắm, nghe đâu một tháng phải hơn chục ngàn. Chậc chậc, gấp hai, gấp ba lần lương mấy lão già chúng ta cơ đấy.”
Được hai ông bạn thi nhau tâng bốc, Thái Bằng Nghĩa thích chí vô cùng. Đương nhiên, đây chính là sự thật, nuôi được đứa con gái tài giỏi hơn người, cũng đáng để tự hào lắm chứ.
Tuy nhiên ngoài mặt Thái Bằng Nghĩa vẫn làm bộ khiêm tốn: “Ôi, nó chẳng bao giờ nói với tôi chuyện lương bổng nên tôi nào biết lương nó nhiều ít sao đâu. Nhưng mà một năm cũng phải kiếm được hơn ba trăm ngàn.”
“Ồ, ba trăm ngàn cơ à, giỏi vậy sao?!”
Mọi người trong bàn trầm trồ kinh ngạc. Mới ra trường mấy năm mà đạt được mức lương đó thì thật không phải dạng tầm thường.
Nhất thời, cả bàn đều tíu tít đổ dồn về phía Thái Bằng Nghĩa, người này một câu người kia một câu, khen ngút trời mây khiến Thái Bằng Nghĩa được phen nổ mũi.
Và chẳng hiểu thế nào mà Thái Bằng Nghĩa lại chĩa mũi dùi về phía Đường Duệ Thanh, người vẫn luôn trầm mặc từ nãy tới giờ: “Đường Duệ Thanh, nếu tôi nhớ không lầm thì Tư Kỳ nhà anh cũng tốt nghiệp rồi chứ nhỉ. Hiện tại con bé đang làm gì, công tác ở đâu?”
Đột nhiên bị điểm danh, Đường Duệ Thanh thoáng giật mình ngẩng đầu thì thấy tất cả mọi người đang đổ dồn ánh mắt về phía mình. Tuy vậy, chú vẫn vui vẻ có sao nói vậy: “Nó tính tình ham chơi, nói là thích làm nghề tự do, thích vẽ tranh nên thôi cũng để kệ cho nó muốn làm gì thì làm.”
“Vẽ tranh? Sao cái nghề gì mà nghe bấp bênh thế, thấy chẳng có tí ổn định gì cả”, Thái Bằng Nghĩa phản ứng đầu tiên, nghe thì có vẻ quan tâm đấy nhưng thật ra là có ý khác, “Nhưng mà con gái giỏi giang quá cũng khổ, không có nghề nghiệp cũng không thành vấn đề, miễn sao kiếm được thằng chồng ngon lành chút là cứ vô tư mà sống thôi.”
Được nước làm tới, Thái Bằng Nghĩa chẳng đợi cho người khác lên tiếng mà tiếp tục công kích: “Tư Kỳ nhà anh mặt mũi cũng xinh đẹp dễ nhìn, thế đã có bạn trai chưa?”