Chu Tĩnh Vũ nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận nơi hai người giao hợp, ướt át sưng tấy, dịu dàng mà ngoan cường phun ra nuốt vào cái thứ thô to của anh.
Nếu lúc này Thành Dao quay đầu lại, cô sẽ thấy được ánh mắt điên cuồng của anh, giống như dã thú bị đè nén lâu ngày cuối cùng phóng thích dục vọng khát máu đang cuộn trào mãnh liệt.
Tay dã thú chạm đến thắt lưng chưa kịp cất đi ở đầu giường, phản xạ có điều kiện nắm lấy, giơ lên cao.
Chu Tĩnh Vũ không còn khả năng bình tĩnh để suy nghĩ nữa, chỉ lo mặc sức đóng cọc trong hành lang ấm áp và chật hẹp của Thành Dao, mỗi lúc một sâu hơn, mỗi lúc một bạo hơn.
Đi kèm với những cú thúc mạnh bạo của anh là tiếng vang mạnh của chiếc thắt lưng giáng xuống mông cô gái.
Thành Dao bị đánh cho kêu lên, nhưng tiếng kêu đau đớn rất nhanh biến thành tiếng khóc nức nở và rên rỉ, thậm chí còn thở gấp.
Trong thế giới của cô, đau đớn và khoái lạc gần như là chị em sinh đôi, có chị thì mới có em; nỗi đau càng ngấm sâu thì khoái cảm càng lên cao.
Khoảnh khắc khi ngọn lửa hạ xuống, thần kinh sẽ có một giây tê dại, cảm giác đau nhói chớp mắt hằn sâu vào da thịt, sau đó máu cuồn cuộn trào ra từ bên trong, truyền ra nhiệt lượng áp đảo, gắt gao bao vây lấy cô.
Giống như những cái ôm vững chắc, ấm áp và tràn đầy yêu thương.
Đây có lẽ chính là lý do sâu xa khiến Thành Dao bị mê muội.
Hết vết đỏ này đến vết đỏ khác hằn lên trên mông, đó là vẻ đẹp ngoan cường của loài hoa sau sự tàn phá của cơn mưa xối xả.
Chu Tĩnh Vũ cảm thấy vách trong của huyệt nhỏ đang bao lấy mình bắt đầu co giật dữ dội -- Thành Dao nghênh đón cơn cực khoái đầu tiên mà anh mang lại cho cô.
Sự kết hợp hoàn hảo giữa "đau" và "sướng".
Chu Tĩnh Vũ ý thức được điều này, trong lòng anh như vỡ òa.
Anh và Thành Dao, giống như hai mảnh ghép không điển hình với những khoảng trống đặc biệt, cố gắng phối hợp với những mảnh ghép "bình thường" khác, cố ghép lại bức tranh mà dân chúng đã quen và kỳ vọng, đổi lại họ phải che giấu hình dạng chân thật của mình, phải gọt chân cho vừa giày.
Nhưng mà khi họ gặp nhau, tìm thấy giao điểm thực sự phù hợp với nhau, như vậy mới có thể tạo nên được cảnh đẹp ngoài sức tưởng tượng mà những mảnh ghép thông thường không thể thực hiện được.
Chu Tĩnh Vũ chỉ cảm thấy khoái cảm quét qua người, toàn bộ tụ lại ở gốc cây dưới thân, chạm vào là nổ tung.
Anh nới lỏng cổ tay Thành Dao, rút ra khỏi cơ thể cô, nín thở nắm lấy của mình, gần như thô bạo di chuyển lên xuống.
Một dòng tinh chất trắng đục đặc sệt bắn tung tóe, vẩy lên tấm lưng trơn bóng của cô, lên vòng eo hơi trũng xuống và toàn bộ bờ mông đỏ hồng.
"Đệt!" Chu Tĩnh Vũ thấp giọng chửi một câu. Sau khi bắn xong anh hơi choáng váng đầu óc, chỉ có thể đè thắt lưng dưới của Thành Dao mới có thể đứng vững.
Thành Dao còn đang thở dốc từng ngụm, hai mắt nhắm nghiền, nằm yên không nhúc nhích.
Hai người mất vài phút để bình tĩnh hô hấp.
Chu Tĩnh Vũ mặc quần, vỗ nhẹ vào mông Thành Dao, "Đừng nhúc nhích, tôi đi lấy giấy."
Anh lấy khăn giấy từ nhà vệ sinh trở lại, cẩn thận lau tinh d*ch đã trở nên trong suốt trên người cô gái.
Thành Dao quay đầu nhìn anh, "Cảm ơn anh, cảnh sát Chu."
Trong ánh mắt tràn đầy niềm vui và sự thỏa mãn.
Chu Tĩnh Vũ nhất thời không biết trả lời như thế nào. Lần đầu tiên trong đời anh gặp một cô gái bị anh "bắt nạt" hung ác như vậy mà còn cảm ơn.
"Không...Không có chi?" Anh miễn cưỡng phun ra một câu trả lời chẳng ra gì, ngay cả mình cũng cảm thấy xấu hổ.
Quả nhiên, Thành Dao bật cười, lộ ra hàng răng trắng đều tăm tắp, "Cảnh sát Chu, anh là một người rất thú vị."
Cô đứng dậy, thoải mái sửa sang quần áo gọn gàng rồi hỏi Chu Tĩnh Vũ: "Cảnh sát Chu, cho em xin ly nước được không?"
Chu Tĩnh Vũ vào bếp rót hai ly nước, một ly đưa cho Thành Dao, ly còn lại giữ cho mình.
Thành Dao trông thực sự rất khát nước, ừng ực một hơi uống cạn, một hai giọt nước trong suốt lăn dài theo khóe miệng và biến mất ở dưới cổ.
Chu Tĩnh Vũ đột nhiên có chút miệng đắng lưỡi khô, nhanh chóng cầm ly lên uống một hớp.