Thành Dao nhìn anh cười, "Anh thấy khá hơn chưa?"
Nghe cô nói như vậy xong, Chu Tĩnh Vũ mới nhận ra triệu chứng cảm mạo của mình đã giảm bớt sau trận nháo trời nháo đất vừa rồi.
Kỳ quái!
"Cảnh sát Chu, anh biết không, làm y tá như em tỷ lệ mắc chứng rối loạn lo âu là 41%."
Thành Dao đặt ly nước lên tủ đầu giường.
"Bọn em mỗi ngày không những phải đối mặt với sinh lão bệnh tử, còn bị bác sĩ hoạnh họe, bị bệnh nhân oán trách, phải kiểm tra ba lần trước khi giao ca, không được cầm nhầm kim tiêm, không được phát nhầm thuốc, sau giờ làm việc còn phải học để chuẩn bị cho đủ loại kiểm tra."
"Thế nên, có thể tìm được một hoạt động có thể trút bỏ toàn bộ áp lực là một điều có lợi cho cả thể chất và tinh thần."
Chu Tĩnh Vũ nhìn Thành Dao, chờ cô nói tiếp.
"Là cảnh sát như anh, áp lực nghiệp vụ cũng sẽ không kém bọn em đâu, nếu không trút bỏ kịp thời, không tránh khỏi sẽ bị nghẹn đến đổ bệnh đấy."
"Chúng tôi có các hoạt động thư giãn." Chu Tĩnh Vũ xen mồm.
"Chạy bộ? Uống rượu?" Thành Dao hỏi ngược lại.
"Cục cũng đã sắp xếp một lớp tư vấn tâm lý." Chu Tĩnh Vũ nói thêm.
"Nó có ích không? Có bao nhiêu người trong đội của anh nghiêm túc muốn tham gia?" Giọng điệu của Thành Dao nhẹ nhàng, nhưng làm Chu Tĩnh Vũ cảm thấy không thể phản bác lại.
"Em muốn nói gì?" Người đàn ông không có ý định vòng vo, vẫn là thoải mái hơn khi nói thẳng.
Thành Dao nghiêm túc ngồi xuống, "Em muốn làm bạn với cảnh sát Chu."
"Bạn?" Chu Tĩnh Vũ biết đằng sau từ này có nhiều hàm nghĩa, anh không biết Thành Dao đang ám chỉ đến cái nào.
Thành Dao nhặt cuốn "chủ nghĩa bạo dâm" mà cô vừa thu dọn từ trên giường Chu Tĩnh Vũ, lật đến trang có góc gấp của anh và đọc:
"Thực tế có nhiều cách hiểu khác nhau về ý thức và hành vi liên quan đến SM. Nghĩa hẹp ở đây được hiểu là đảm nhận vai diễn trong một phạm vi đời sống nhất định hoặc một hành vi nào đó, sau khi hoạt động kết thúc, sẽ khôi phục lại mối quan hệ bình thường ban đầu giữa con người. Mà theo nghĩa rộng ra thì không chỉ là trò chơi, mà đi sâu vào cuộc sống, trong một thời kỳ nhất định của cuộc sống hàng ngày, phải rèn luyện mối quan hệ chủ tớ trong tâm lý và hành động thực tiễn, đây người ta thường gọi là lối sống SM."
(S&M hoặc SM, bắt nguồn từ Sadism - bạo dâm và Masochism - khổ dâm)"Sự hiểu biết của em có lẽ theo nghĩa hẹp như ở đây đã viết. Em nghĩ đây là sở thích của một người, và cũng không khác biệt với những sở thích khác. Miễn là cả hai bên đều cảm thấy sung sướng khi tham gia trong suốt quá trình hoạt động SM, đây là vấn đề cá nhân và không ảnh hưởng đến người khác, không có gì đáng trách."
"Cảnh sát Chu, em rất thích anh." Thành Dao nhạy bén bắt được sự biến hóa nhỏ trên vẻ mặt của Chu Tĩnh Vũ, "Xin đừng hiểu lầm, ý em là, anh là một đối tác trò chơi tốt."
"Sau hai lần trải nghiệm này, nếu anh thích, chúng ta cũng coi như tìm được phương thức tốt nhất để giảm bớt căng thẳng cho nhau. Anh có nghĩ vậy không?"
"Trong cuộc sống thường ngày, cũng xin cảnh sát Chu hãy yên tâm. Em sẽ không tiết lộ một tí tẹo nào cho bất kỳ ai, bên ngoài chúng ta chính là hàng xóm của nhau, hoặc nếu anh muốn tốt hơn, em cũng có thể giả vờ như không biết anh."
Sau khi Thành Dao nói xong, cô yên lặng chờ đợi câu trả lời của Chu Tĩnh Vũ.
Chu Tĩnh Vũ thực sự không ngờ Thành Dao lại nói ra lời như vậy.
Trò chơi không xen lẫn cảm xúc, hoàn toàn là "sở thích cá nhân" và "hoạt động giải tỏa", thậm chí cô ấy còn nghĩ cách ứng xử trong cuộc sống hàng ngày để không liên quan gì đến anh.
Anh nhất thời cảm thấy có chút mỉa mai và mất mát, nhớ lại những điều mà anh đã suy nghĩ trước đây, giống như một kẻ ngốc. Người ta căn bản không có ý định làm phức tạp sự việc.
Đều là đàn ông và phụ nữ trưởng thành, mối quan hệ của họ đơn giản chẳng qua là một lớp thêm "không điển hình" so với những thứ bình thường khác mà thôi.
"Một đối tác trò chơi sao?" Chu Tĩnh Vũ kéo khóe miệng, "Tốt lắm."
Đối tác trò chơi?
Thành Dao thực sự là một người xuất sắc.
Giờ làm việc và nghỉ ngơi của cô và Chu Tĩnh Vũ đều là sáng 9 chiều 5, hai người có thể gặp nhau ở nhà lúc buổi tối, hiển nhiên sẽ có những màn củi khô lửa cháy.
Thành Dao có bạn ở ghép nên không tiện, cho nên Chu Tĩnh Vũ đã để lại cho cô một cái chìa khóa nhà anh.
"Em có thể giặt quần áo bất cứ lúc nào." Anh nói.
Thành Dao cười đến vui vẻ và chân thành, "Cảm ơn anh, cảnh sát Chu."