Cô vẫn chưa quen gọi anh bằng tên, Chu Tĩnh Vũ cũng không sửa lời cô nữa.
Có thể là do gọi tên quá thân mật, đây là Thành Dao lịch sự nhắc nhở anh phải giữ khoảng cách bên ngoài trò chơi.
Theo quan điểm của cô, khi tiến vào vai diễn, bất kể là bị đánh hay bị chịch, cô đều phải gọi anh là "chủ nhân" và anh được anh đáp lại là tốt nhất.
Là vậy sao?
Chu Tĩnh Vũ nghĩ.
Thậm chí Thành Dao còn giới thiệu cho anh một số trang web nước ngoài cần phải leo thang* để đọc, "Nội dung ở đây sống động và nhiều hình ảnh hơn cuốn sách của anh nhiều."
Quả thật, ngoài kiến thức lý thuyết, có rất nhiều giới thiệu về các công cụ và quy trình cụ thể.
Chu Tĩnh Vũ trốn đi xem trộm. Từng câu từng chữ như đánh thẳng vào nội tâm anh, giống như là một người bạn quen biết từ nhỏ nhưng đã xa cách quá lâu, về sau khi lớn lên rồi mới may mắn tìm lại được chính mình.
"Em đây có tính là đang truyền bá nội dung đồi trụy không? Liệu em có bị cảnh sát bắt không nhỉ?" Cô trần truồng nằm trên giường hỏi anh, cắn cắn cánh môi đỏ mọng.
"Có thể." Chu Tĩnh Vũ dùng thắt lưng trói chặt hai tay Thành Dao, nhặt lấy dây cáp bên cạnh, nhắm vào ngực cô vung xuống, "Để cảnh sát dạy cho em một bài học!"
Da thịt trắng nõn thoáng chốc hằn lên từng vết đỏ ửng.
Thành Dao kêu lên vì đau đớn, đồng thời bên dưới cũng ướt đến rối tinh rối mù.
Có lúc Thành Dao cũng sẽ chuẩn bị bữa tối hoặc đồ ăn khuya, cô đã quen thuộc với bố cục phòng bếp của nhà anh, đồ trong tủ lạnh và cả khẩu vị của anh, trứng xào cà chua phải cho nhiều đường hơn, Chu Tĩnh Vũ thậm chí còn cho nước canh vào ăn chung với cơm.
Nhiều lúc Chu Tĩnh Vũ có ảo giác rằng Thành Dao còn tự nhiên hơn cả Chu Duyệt khi ở nhà mình.
Trên giường hay dưới giường đều rất hợp nhau.
Sở dĩ gọi đó là ảo giác là bởi vì một khi bước ra khỏi cửa 501, cô lập tức khôi phục lại trạng thái là hàng xóm tốt tương kính như tân, biểu hiện bên ngoài của cô đối với anh cũng không hơn gì với anh trai chuyển phát nhanh là bao.
Chu Tĩnh Vũ thỉnh thoảng cảm thấy bực mình, nhưng đến tột cùng anh cũng không biết mình đang bực bội vì cái gì và đang mong chờ điều gì.
Trong mắt Thành Dao, giữa anh và anh trai chuyển phát nhanh phỏng chừng không có gì khác biệt?
Mua sắm làm cho cô ấy vui, đánh cô ấy, chịch cô ấy cũng khiến cô ấy vui, suy cho cùng, mối quan của hai người cũng chỉ để phục vụ đối phương.
Lại nói lần nữa, sao ngày nào cô ấy cũng có nhiều thứ để mua như vậy?
Một thùng lớn rồi hai thùng lớn!
Liệu phòng ngủ nhỏ của cô ấy có chứa nổi không?
Chu Tĩnh Vũ đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên tới phòng của Thành Dao, cách bài trí bên trong vậy mà vẫn còn nguyên trong trí nhớ của anh, còn có mùi hương thơm mát trong không khí, là cái mùi thơm tỏa ra mỗi khi cô nằm trên giường của anh.
Ma xui quỷ khiến anh cũng mua loại sáp thơm cùng nhãn hiệu, đặt lên tủ đầu giường.
Ngày hôm đó, Chu Tĩnh Vũ dặn Thành Dao đừng mặc đồ lót, nằm trên giường đợi anh, nhưng vì tạm thời đuổi theo một vụ án nên mãi đến rạng sáng mới về.
Thành Dao nằm trên giường ngủ thiếp đi, dưới lớp đồ ngủ mỏng có thể nhìn thấy núm vú dựng đứng, quả nhiên ngoan ngoãn không mặc gì.
Sáp thơm vẫn được thắp sáng, ánh nến lung linh lay động.
Chu Tĩnh Vũ một phen xé váy ngủ của cô, dùng bàn tay bưng miệng Thành Dao lại, cầm sáp thơm lên, vẫy vài giọt sáp nóng lên người cô.
Thành Dao tỉnh dậy vì đau đớn, nhưng miệng cô đã bị chặn lại, "ưm ưm" kêu không thành tiếng. Sự kích thích của hơi nóng khiến cơ thể nhạy cảm của cô khẽ run lên và dần chuyển sang màu hồng.
Chu Tĩnh Vũ dời đi bàn tay to đang bụm miệng cô, lại bị Thành Dao ôm cổ, "Chủ nhân, làm lại đi."
Ngay sau đó, trong hơi thở rít lên cùng tiếng hô đau nhỏ bé, xương quai xanh, ngực, rốn, đùi...của cô đều khoác lên một lớp sáp màu đỏ hồng.
-
Sáng sớm lúc mặt trời còn chưa lên cao, Thành Dao chuẩn bị rời đi.
Bên ngoài váy ngủ là một chiếc áo khoác dài sẫm màu nghiêm túc, thoạt nhìn như vừa mới tan ca đêm.
"Trong tủ lạnh có bánh bao, hâm nóng lên là có thể ăn sáng." Lúc rời đi, cô ghé vào tai Chu Tĩnh Vũ nói.
Anh đã quen nằm sấp khi ngủ, chỉ để lộ nửa khuôn mặt, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài hằn lên một hàng bóng mờ.
Trái tim Thành Dao chợt rung động, cô bất giác cúi xuống hôn nhẹ lên đôi mắt đang nhắm nghiền của anh.
Chu Tĩnh Vũ có lẽ đã quá mệt mỏi, ngủ say bất động như chết.
Một tiếng "cạch" nhẹ vang lên, cánh cửa được đóng lại.
Người đàn ông mở mắt ra, rất tỉnh táo, hoàn toàn không giống mới ngủ dậy.
Ngoại trừ phía dưới, môi của Thành Dao chưa từng chạm vào những bộ phận khác trên cơ thể anh.
Hôm nay, đây là lần đầu tiên cô "hôn" anh theo đúng nghĩa đen.