Đảo mắt đã vào thu, cái máy điều hòa sống dở chết dở không còn cần thiết nữa, chủ nhà hoàn hảo tránh được một năm tu sửa.
Trước khi tan tầm, Thành Dao theo một ca giải phẫu ngoại khoa đơn giản, chỉ mất chưa đến một giờ, vốn dĩ không có gì phức tạp, nhưng khi bác sĩ mổ chính đưa ống đựng kim cho y tá để rửa tay sau khi khâu, ống giữ kim không được đóng chặt khiến kim bị tuột ra rơi mất.
Không có đủ số lượng kim khâu có lẽ là một trong những chuyện phát sinh bất ngờ trong phòng mổ, rất dễ dẫn đến tranh chấp và yêu cầu bồi thường về y tế.
Tất cả mọi người đều không dám xem nhẹ, tìm kiếm hơn hai tiếng đồng hồ. Cuối cùng, nhờ ánh mắt sắc bén của Thành Dao khi nhoài người xuống mặt đất, cô nắm lấy chiếc giày mang trong phòng giải phẫu của trợ lý thứ hai, rút kim khâu phẫu thuật có dính máu từ khe hở hoa văn trên đế giày.
Mọi người rốt cục thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi, vạt áo sau lưng ướt đẫm.
Thành Dao đến phòng thay đồ để tắm rửa, vừa đổi quần áo xong thì nhận được điện thoại của đàn chị, "Tối nay có buổi biểu diễn, em có đến không?"
Cô cầm điện thoại suy nghĩ: Hôm nay mình quả thật rất cần một ly rượu.
Người nhảy dây và người mẫu đang trình diễn trên sân khấu là một đôi mỹ nữ tương đối nổi danh trong giới.
Các chuyển động của họ được phối hợp nhịp nhàng, tất cả các thao tác buộc, tạo hình và tháo dây đều lưu loát sinh động, giống như là vũ điệu cảnh đẹp ý vui.
Đàn chị mang đến cho Thành Dao một ly "boss đặc biệt" không có trong menu, thuận miệng hỏi: "Em và chú cảnh sát kia thế nào rồi?"
"Anh ấy rất tốt." Thành Dao cười cười, "Hơn nữa rất khiêm tốn. Cũng rất nghiêm túc xem những tài liệu em gửi cho anh ấy."
"Sao không mang anh ta tới cho bọn chị nhìn xem thử?"
"Một khi bước ra khỏi nhà, bọn em sẽ cố gắng hết sức để tỏ vẻ không quen biết nhau." Thành Dao nói.
Đàn chị hỏi: "Đây là anh ta yêu cầu?"
"Là đề nghị của em."
Thật ra đàn chị cũng không bất ngờ, Thành Dao là một cô gái hệ mèo điển hình.
So với những cô gái hệ chó thích dính người, những cô gái hệ mèo có tính cách độc lập rất nổi bật. Các cô ấy không cố tình lúc gần lúc xa, hay tỏ thái độ lạnh nhạt mà đơn giản là từ lâu họ đã tuân thủ những thói quen và không gian riêng tư bất khả xâm phạm, sẽ không dễ dàng vì tác động bên ngoài mà thay đổi.
Họ không thường xuyên tỏ ra nũng nịu, nhưng trong thâm tâm họ thực sự hy vọng rằng sẽ có người nuông chiều họ.
Nhưng đủ điều kiện để nuôi chúng không phải là một việc dễ dàng.
Mèo rất kén chủ, chỉ cần nó không muốn hoặc không thích, chủ nhân có miễn cưỡng thế nào cũng vô ích.
Ngược lại, hãy cho nó đủ không gian và sự tự do, tôn trọng những quyết định và lựa chọn của nó, đổi lại nó sẽ cho bạn sự đồng cảm.
Nhìn qua thì bạn đang sở hữu nó, nhưng thật ra nó mới là chủ nhân.
Thành Dao trước đó đã nói với đàn chị rằng mặc dù Chu Tĩnh Vũ sống với cô trong một tiểu khu nhỏ và cũ kỹ, nhưng đồ ăn, quần áo và chiếc xe anh lái hoàn toàn không cùng đẳng cấp với cô.
Anh không theo đuổi xa hoa chẳng qua là vì đã quen với cuộc sống đơn giản thô sơ, nhưng những vật chất và cách cư xử trong cuộc sống của anh là được tích lũy từ một gia đình giàu có.
Mặc kệ như thế nào, những người bản địa sinh ra ở đây tự nhiên sẽ có nhiều lợi thế hơn những người dân ngoại lai như cô, hơn nữa chính họ cũng không biết điều này.
Chẳng hạn như bản thân cô, tháng nào cũng phải lo lắng về việc chủ nhà sẽ đột ngột tăng tiền thuê nhà hoặc không gia hạn hợp đồng, sau đó cô có thể trở nên "nay đây mai đó", nhưng Chu Tĩnh Vũ thì không, anh không cần phải lo lắng gì cả.
Cô chưa có chứng chỉ y tá, cũng không có cách nào thế chấp được hộ khẩu, hộ khẩu mang quốc tịch Trung Quốc này sẽ ảnh hưởng đến hầu hết mọi mặt từ khi sinh ra đến khi về hưu.
Đàn chị và cảnh sát Chu từ khi sinh ra đã ngậm chắc được thìa vàng "hộ khẩu bản địa", hoàn toàn không thể tưởng tượng ra là có đủ loại phân biệt đối xử từ hữu hình đến vô hình về vấn đề hộ khẩu như vậy.
Thành Dao không có quá nhiều sức lực để cân bằng giữa tình cảm và vật chất, cô cảm thấy mối quan hệ "hợp tác" đơn giản như thế này là tốt nhất.
Lúc ra khỏi quán bar cũng chưa quá muộn, vẫn còn chuyến xe buýt cuối cùng nhưng Thành Dao vẫn "sang chảnh" gọi taxi cho mình.
Hôm nay phá lệ quan tâm bản thân hơn một chút.
Khi xuống xe ở cổng tiểu khu, Thành Dao lễ phép nói "cảm ơn" với tài xế.
Anh trai tài xế là một người tốt. Vừa rồi có một đoạn đường bị kẹt xe, Thành Dao nói rằng cô có thể xuống xe trước, gần tới nhà rồi nên cô sẽ đi bộ đoạn đường còn lại. Anh tài xế trực tiếp tắt đồng hồ tính tiền rồi nói: "Em gái đừng lo, tôi sẽ không tính phí đoạn đường tắc này đâu. Con gái đi một mình vào ban đêm, người nhà biết được chắc sẽ rất đau lòng?"