Chủ Nhân Được Tạo Ra Như Thế Nào?

Chương 20

Người nhà? Đau lòng?

Thành Dao vừa suy nghĩ về hai từ này vừa bước vào tiểu khu.

Vừa đến bồn hoa trung tâm, điện thoại di động báo có cuộc gọi đến.

Thành Dao cầm lên xem, là mẹ cô.

Trong lòng đột nhiên có gợn sóng lay động, nghe điện thoại, giọng nói lộ ra không giấu được vui vẻ, "Mẹ!"

"Dao Dao à, con có ở nhà không?" Mẹ cô dường như không quan tâm đến câu trả lời, giống như một người bình thường khi gặp nhau sẽ hỏi "Ăn cơm chưa?", dù có trả lời là ăn rồi hay chưa ăn thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến những gì họ muốn nói tiếp theo.

Thế nên, không đợi Thành Dao trả lời, bà tiếp tục nói:

"Lần trước mẹ nhớ con đã nói là sau nửa năm đầu tiên đơn vị sẽ phát tiền thưởng phải không? Con xem, em trai của con tốn không ít tiền cho giày chơi bóng. Thằng bé là sinh viên, sinh hoạt phí và tiền tiêu vặt đều đập hết vào đó, cũng không dám nói cho chúng ta biết, nó tự vay tiền trên mạng, bây giờ cõng trên lưng một khoản nợ, gần đây ngày nào cũng phát sầu vì chuyện này mà không còn tâm trí để học tập. Nó là một đứa bé ngoan, không hút thuốc, không uống rượu, cũng chỉ chơi vài cái game và mua vài đôi giày, con là chị của nó..."

Niềm vui vẻ của Thành Dao nguội đi từng chút một, cô bắt đầu không nghe thấy mẹ đang nói cái gì nữa.

Em trai của Thành Dao là một sinh viên thể thao, ban đầu chứng kiến ​​nhiều bạn cùng lớp mua giày chơi bóng hàng hiệu phiên bản giới hạn, nó cũng bắt đầu chạy theo trào lưu, sau không biết như thế nào lại đầu tư vào giày, bị lừa ném tiền vào đó. Nhưng là vì không có bản lĩnh đầu tư và thêm nữa là sự cường điệu của thị trường giày gần đây đã hạ xuống, bọt biển tan vỡ, cuối cùng sụp đổ và phải bồi thường rất nhiều tiền.

Đây không phải là lần đầu tiên mẹ yêu cầu Thành Dao bù vào phần thua lỗ của em trai, nhưng trước đây Thành Dao cũng là một sinh viên, trong tay cô không có nhiều tiền, giúp đỡ cũng như muối bỏ biển.

Sau này ra trường có việc làm, tuy có khả năng kiếm được tiền nhưng lương của cô cũng rất tầm thường, không những phải tính toán chi li hàng ngày mà còn phải bán thêm đồ chơi tình dục trên mạng, lợi nhuận kiếm được cũng chỉ có quả dưa chuột và hai quả táo.(chắc là chim giả ấy =)))

Hình như trước đây cô có vô tình đề cập đến "qua thời gian đào tạo chính quy sáu tháng thì tiền thưởng sẽ được phát, so với tiền lương cao hơn nhiều".

Nào đâu biết rằng "người nói vô tình, người nghe có ý".

Mẹ cô đây là bấm giờ tìm đến cô để đòi tiền.

Thành Dao nghĩ đến số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, vành mắt đỏ hoe.

Phía mẹ cô vẫn còn đang "tận tình khuyên bảo" —— những bậc cha mẹ kiểu Trung Quốc thường bị bắt cóc đạo đức*.

Thành Dao cắn môi chịu đựng, cuối cùng vẫn đáp ứng, chuyển toàn bộ số tiền thưởng hai tháng qua qua cho mẹ cô.

Vừa cúp điện thoại, cô ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm lấy đầu gối của mình, hai bả vai run lên trong gió đêm vì khóc.

Thành Dao thấp giọng lẩm bẩm một mình, "Mẹ ơi, mẹ quên hôm nay là ngày gì rồi sao?...Hôm nay con tròn 24 tuổi...Chỉ có ngân hàng gửi tin nhắn chúc con sinh nhật vui vẻ..."

Đã đến lúc nên cắt tỉa cho bồn hoa trung tâm, cành lá trong bồn hoa chìa ra ngổn ngang che khuất tầm nhìn của mọi người.

Đối diện với những cành lá đó, có một tia lửa đỏ vụt sáng lập lòe.

Chu Tĩnh Vũ dập tắt điếu thuốc trong tay, đứng im lặng.

Tiếng khóc của Thành Dao đâm vào tim anh, ẩn ẩn đau nhói.

Hầu hết các cuộc gặp gỡ với Thành Dao đều ở nhà anh. Thành Dao không phải là một người nhiều chuyện, cho tới bây giờ chưa từng yêu cầu hay đòi hỏi cái gì cả. Ngay cả khi hai người ăn cơm, hoặc là Chu Tĩnh Vũ gọi đồ ăn bên ngoài, hoặc là cô mua một ít rau dưa rồi về nấu.

Nhà hàng gì đó thực sự chưa đi một lần nào.

Trước đây, Chu Duyệt đã từng chỉ trích Chu Tĩnh Vũ là thiếu nghi thức tình cảm và tình yêu của anh rất qua loa.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đúng, anh còn không biết hôm nay là sinh nhật của Thành Dao.

Một sinh nhật cô đơn.

Không đến nửa tuần sau, Thành Dao nhận được tin nhắn của Chu Tĩnh Vũ, nói cô mang một hai bộ quần áo để thay rồi đến khách sạn với anh vào cuối tuần.

Cô sững sờ nữa ngày, không biết đây là ý gì.

Anh ấy muốn chơi trò gì đó mới? Sợ động tĩnh lớn làm hàng xóm nghe thấy nên không thích hợp làm trong nhà?

- -----

(*)Bắt có đạo đức: thuật ngữ  truyền miệng của người Trung Quốc hay sử dụng - ba mẹ dùng sự "hiếu thảo" của con cái để buộc con mình phải vâng lời nghe theo mọi thứ, kiểu: con không vâng lời cha mẹ là đồ bất hiếu...

Cũng giống như ở VN mình: "Ba mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con thôi"...nhưng thật sự có tốt không thì chưa biết.
Bình Luận (0)
Comment