"Tiền quan trọng hơn hay tính mạng quan trọng hơn?!" Chu Tĩnh Vũ tức giận đến mức nổi gân xanh đầy trán, "Ngộ nhỡ người đó cầm dao trong tay thì sao!"
Anh không lạ gì khi nhìn thấy những kẻ xấu xa, tính tình ngang bướng "người đi đôi với của" của cô gái ngốc Thành Dao này khiến anh khiếp sợ khi nghĩ tới cảnh đó.
Thành Dao cắn môi khóc, nhỏ giọng kêu "Chủ nhân" cầu xin sự thương xót.
Chu Tĩnh Vũ xanh mặt, lại vung xuống thêm một roi nữa, "Đừng gọi tôi là chủ nhân! Tôi với em bây giờ, thậm chí còn không phải là bạn bè có đúng không?!"
Thành Dao không thể mở miệng giải thích. Bản thân chưa bao giờ cảm nhận được "sự yêu thương" thật lòng, từ lâu đã quen với việc tự lực cánh sinh, làm sao có thể dễ dàng nảy sinh cảm giác dựa dẫm hoàn toàn vào người khác?
Lần này Chu Tĩnh Vũ thật sự rất tức giận, anh không đếm xỉa cứ vung tay không ngừng, mãi đến khi cành mây trong tay anh "răng rắc" một tiếng gãy vụn.
Anh ném mảnh mây vụn vào thùng rác, sau đó vò nát hợp đồng cho thuê nhà mà Thành Dao còn chưa đọc xong rồi ném đi.
Chu Tĩnh Vũ nhìn chằm chằm vào Thành Dao, cô khóc đến mức run rẩy, nhìn thấy những vết lằn đỏ bắt đầu sưng tím giăng đầy trên cơ thể cô, anh thở dài một hơi.
Anh quay về phòng, lấy một chiếc váy ngủ mà Thành Dao đã để sẵn ở chỗ anh đưa cho cô, sau đó đi tới trước mặt cô xòe bàn tay ra, "Đưa chìa khóa cho anh, anh mang đồ của em qua đây."
Bị ép buộc bởi "uy quyền" của Chu Tĩnh Vũ, Thành Dao ngoan ngoãn dọn về ở cùng, không dám nhắc lại mấy lời trước đây cái gì mà "nước sông không phạm nước giếng" nữa.
Cô tự bào chữa cho mình, "sức mạnh" trong xương cốt mà cô luôn khẳng định làm sao có thể mạnh hơn cành mây đánh cô đến gãy vụn đó được?
Nhưng mà, Thành Dao nhớ lại trận đánh ác liệt ngày hôm đó, lại cảm thấy có chút hạnh phúc. Đã lâu lắm rồi không có ai bởi vì thật lòng lo lắng cho cô mà nổi cơn tam bành như vậy.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ thật kỳ diệu, tuy không phải là người yêu của nhau nhưng so với những cặp tình nhân bình thường, họ dường như còn thân thiết và bền chặt hơn cả.
Khi Chu Tĩnh Vũ bôi thuốc cho cô, vùng da bị rách đau đớn như bị kim châm. Cô ôm eo anh khóc, lại bị anh vỗ lên da thịt bị thương, "Lần này rất đau, nhớ cho kỹ. Lần sau có gặp chuyện gì, em liệu hồn mà giấu giếm ông đây!"
Thành Dao đau hít khí lạnh, nhưng trong lòng lại có một góc lênh đênh, nỗi đau dần nguôi ngoai, cùng với lời nói của anh, nó lặng lẽ chôn chặt vào trong đáy lòng vốn không yên ổn của cô.
Vào ngày chủ nhà đến thay khóa, ông ta ngạc nhiên khi thấy Thành Dao bước ra từ căn 501, biểu cảm trên khuôn mặt của ông ta nháy mắt thay đổi mấy lần.
Chu Tĩnh Vũ đi theo phía sau Thành Dao, thấy người đó đi tới thì lịch sự gật đầu một cái.
Anh vẫn giữ thói quen khi còn bé của mình, gọi ông ta là "Chú Dương", cũng không giải thích nhiều, vừa mặc áo khoác vừa nói với Thành Dao, "Tan làm anh sẽ mua đồ ăn về."
Tự nhiên không chê vào đâu được.
Thành Dao nhìn "chú Dương" đối diện, vẻ mặt ông ta tươi cười nói với Chu Tĩnh Vũ: "Tiểu Chu có một tương lai tốt", thái độ đối với bản thân cũng lập tức thay đổi 180 độ, "Cô Thành là người nhà, sao lại không nói sớm chứ."
Thế là cô cũng nhếch mép phối hợp, quay đầu nói với Chu Tĩnh Vũ: "Đừng quên mua thuốc diệt gián, nếu không em không dám xuống bếp đâu."
Biết Thành Dao đang diễn, Chu Tĩnh Vũ điểm nhẹ một cái lên mũi cô, trong mắt "chú Dương" lại là sự ái muội không nói nên lời.
Thành Dao không sợ gián, một khi nhìn thấy con vật nhỏ trên mặt đất đang bò nhanh vào góc tường, cô sẽ lập tức nhảy lên giẫm chết.
Chu Tĩnh Vũ cảm thấy kỳ lạ, anh chưa từng nhìn thấy gián trong nhà bao giờ, vậy mà Thành Dao chỉ mới dọn đến mà đã phát hiện có gián rồi?
Thành Dao nói anh làm đồ ăn quá khó nuốt, lũ gián không bắt được mùi dầu nên tự nhiên sẽ không đến, bây giờ cô là người nấu ăn rồi nên chúng nó mới "nghe hương tìm đến".
Chu Tĩnh Vũ đương nhiên sẽ không lấy tiền nhà của Thành Dao, cho nên cô chủ động đảm đương việc nhà và nấu nướng, anh cũng không phản đối.
Trước đây anh thật sự không để ý đến mình ăn cái gì, miễn sao no bụng là được rồi. Nhưng sau khi thưởng thức qua tay nghề của Thành Dao, anh dần nhận ra vị giác gì đó hóa ra là có thật.
Những thay đổi của Chu Tĩnh Vũ đã bị người khác nhìn thấy. Có lần đội cảnh sát bọn họ đang ăn sủi cảo bên ngoài, anh nói câu: "Có vẻ như hạt tiêu hơi nhiều", Bành Gia Niên nghe vậy đột nhiên nhảy dựng lên la lớn: "Anh Vũ, mồm anh bị chị dâu nuôi đến gian xảo luôn rồi! Trước kia dù anh nuốt một vốc lớn muối thô cũng không có phản ứng gì!"
Một cậu trai trẻ mới đến thực tập tò mò hỏi: "Chu đội, anh chừng nào thì kết hôn?"
Chu Tĩnh Vũ mắng ngược lại, "Lo ăn của cậu đi!"
Bành Gia Niên cười trộm: Chẳng trách Chu đội của anh không thừa nhận, phỏng chừng là "chị dâu" còn chưa cho danh phận chính thức đây mà!