Sự xuất hiện của Thành Dao giống như thêm một lát chanh tươi vào cuộc sống bình đạm của Chu Tĩnh Vũ. Nước chanh không có sự phô trương của đồ uống có đường, nhưng nó tạo thêm vị ngọt nhẹ nhàng tinh tế cho những hương vị bình thường nhất hàng ngày.
Mỗi khi trở về tầng dưới của tiểu khu sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, vừa nhìn lên là có thể thấy ánh đèn vàng ấm áp trên cửa sổ nhà mình, biết Thành Dao đang ở trong bếp nấu cho anh bữa cơm nóng hổi, Chu Tĩnh Vũ không khỏi treo lên nụ cười, cảm thấy dù nhiệm vụ có khó khăn hay nguy hiểm đến đâu cũng có thể chống đỡ được.
Thành Dao có mấy cái đuôi cắm mông, đủ kiểu đủ dáng, loại nào cũng rất đáng yêu. Cô sẽ thay phiên nhau mặc nó cho chủ nhân của mình xem, nhưng Chu Tĩnh Vũ thích nhất là chiếc đuôi mô phỏng mèo Xiêm.
Khi anh tiến vào phía sau cô, luôn nhịn không được muốn rút cái đuôi đó ra, đổi lại thành cái của mình rồi đút vào.
Thế nên, Chu Tĩnh Vũ thực sự lấy ống cao su mềm từ vòi hoa sen trong phòng tắm để rửa ruột cho Thành Dao.
Đầu tiên, anh dùng cổ tay kiểm tra nhiệt độ nước, đảm bảo không lạnh cũng không nóng, sau đó từ từ đẩy ống cao su mềm trong suốt vào hoa cúc nhỏ của Thành Dao. Nơi đó vừa bị anh nhét một viên thuốc xổ hòa tan vào.
Dòng nước ấm áp từ từ chảy khắp nếp gấp của lỗ cúc, làm tan viên nang, hỗn hợp hơi sền sệt được bơm vào sâu hơn, cảm giác chướng bụng cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Thành Dao xấu hổ đến đỏ mặt, vùi đầu giả làm đà điểu, khi bụng dưới bắt đầu hơi đau, lỗ hậu đột nhiên bị nút bằng cao su mềm chặn lại.
Người đàn ông nhào nặn thịt mông của cô, giọng nói ấm áp mà kiên định, "Chịu đựng năm phút, sau đó sẽ gỡ ra."
Thành Dao ngoan ngoãn vểnh mông ghé vào bồn tắm lớn, mặc dù cơn đau ở bụng dưới đã dần dần leo thang, cô vẫn nghiến răng nghiến lợi kiên trì, hai cánh tay chống đỡ dưới đáy bồn tắm khẽ run lên.
Cuối cùng, Chu Tĩnh Vũ nói có thể gỡ ra rồi, nhưng chân của Thành Dao đã quá yếu đến mức không thể đứng dậy.
Chủ nhân ôm cô vào nhà vệ sinh, nhìn cô chăm chú, ý bảo cô xả nước trước mặt anh.
Thành Dao xấu hổ đến mức bật khóc, cô không ngờ mình lại đạt cao trào trong sự bài tiết sinh lý nhục nhã không thể kiểm soát của cơ thể.
Cô vùi mặt vào trong ngực Chu Tĩnh Vũ không chịu ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng cười thỏa mãn của anh, "Có cái gì mà khóc nào? Anh là chủ nhân của mèo nhỏ nên phải có trách nhiệm dọn dẹp bồn cát chứ."
-
Một ngày nọ, khi Chu Tĩnh Vũ đang nhìn vào gian hàng hiển thị vòng cổ trong cửa hàng trực tuyến của Thành Dao, đột nhiên anh hỏi cô thích vòng cổ mèo con hay vòng cổ chó con.
Vòng cổ mèo có chuông, vòng cổ chó có treo dây buộc.
Thành Dao đáp mà không cần suy nghĩ, "Tất nhiên là vòng cổ mèo con rồi."
Chu Tĩnh Vũ mỉm cười, quả nhiên rất hợp với tính tình của cô.
Mèo không cần dây, bạn muốn dẫn nó đi nhưng chưa chắc nó sẽ đi theo bạn, nếu làm cho nó nổi nóng, nó còn có thể giương móng vuốt cào bạn vài cái.
Phải đợi cho đến khi nó chủ động bước đến bên chủ nhân bằng những bước chân duyên dáng, lại ngúng nguẩy cái đầu để chuông reo "đinh linh" hai tiếng. Đó chính là để thông báo cho bạn rằng — "Tôi đến đây để chơi với bạn, mau mau phối hợp với tôi nào!"
-
Anh đổ nước ấm vào hai lần liên tiếp cho đến khi Thành Dao xả ra chất lỏng hoàn toàn trong suốt, lúc này Chu Tĩnh Vũ mới tắm rửa lau khô người cho cô một lần nữa rồi bế cô trở lại phòng ngủ.
Thành Dao kê đầu ở cuối giường, hai chân bị Chu Tĩnh Vũ nhấc lên không trung.
Chu Tĩnh Vũ quỳ gối, tay chống lên đầu giường, áp hạ thân của mình lên trước mặt cô.
Thành Dao đương nhiên hiểu được, lập tức hé đôi môi nhỏ nhắn nóng ẩm ra ngậm lấy của anh.
Chu Tĩnh Vũ ngẩng đầu, phát ra tiếng thở dài thoải mái không chút che giấu, anh bắt đầu nhẹ nhàng đong đưa phần eo làm động tác cắm rút.
Kích thước của anh thực sự rất lớn, cho dù đã quen thuộc nhiều lần nhưng Thành Dao vẫn cảm thấy khó chịu mỗi khi cắm sâu vào họng, vẫn còn hơn phân nữa lộ ra ngoài.
"Ư... ư!" Thành Dao đang bị lấp kín miệng đột nhiên vùng vẫy.