Chủ Nhân Được Tạo Ra Như Thế Nào?

Chương 3

Ca làm của Thành Dao gần đây có chút áp lực, bởi vì bầu không khí trước đây ở ban không tốt, cô được giao rất nhiều ca đêm, cô giáo dẫn dắt cô lại đặc biệt thích sai khiến người mới, chị ta đẩy hết cho cô những công việc đáng lẽ ra chị ta phải làm: Khi chuông báo vang lên, chị ta thường thờ ơ, một tay vuốt Douyin, một tay vung lên, ý bảo Thành Dao đi thay thuốc và thăm phòng bệnh hoặc xử lý sự cố.

Cô cũng từng xúc động muốn từ chức, nhưng cũng giống như ý tưởng chuyển nhà ngày hôm qua, sau một trận nóng đầu đi qua, cô không khỏi do dự, gần đây cô được luân chuyển vào phòng giải phẫu, tiền trợ cấp so với phòng điều trị còn nhiều hơn, ngược lại mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân tương đối đơn giản—Dù ca mổ có thành công hay không thì người ta thường nhớ tới bác sĩ nào đã cầm dao mổ, ai quan tâm đến một ý tá nhỏ chuyển đồ này nọ đâu? Hơn nữa sau thời hạn sáu tháng sẽ nhanh chóng có thêm tiền thưởng, nếu đổi đơn vị khác thì phải bắt đầu lại từ đầu. Còn không biết liệu bệnh viện mới có phát triển tốt hơn bệnh viện hiện tại hay không nữa.

Áp lực càng lớn, ý muốn dùng các loại đồ chơi để phát tiết càng nặng. "Kinh nghiệm bản thân" hiện tại của Thành Dao hoàn toàn có thể giúp cô tự tin bán bất kỳ món hàng nào trên cửa hàng trực tuyến.

Hai tuần trôi qua chớp nhoáng, lại là một ngày theo bốn ca phẫu thuật, lúc tan tầm, chân của Thành Dao tê liệt đến mức không thể gập lại được.

Bác sĩ phẫu thuật chính và bác sĩ gây mê của đơn vị đều là miệng pháo, họ nói trong suốt quá trình làm việc, nhưng tất cả đều là thủ thuật cũ rích lấy từ Internet, nói đến mức khiến cô buồn ngủ.

Trên đường về nhà, trước tiên Thành Dao đến trạm bưu điện trong tiểu khu để lấy thùng hàng mà cô đã nhập vài ngày trước.

Tòa nhà cũ không có thang máy, cô hít một hơi thật sâu, nín thở, hai cánh tay dùng sức, kéo mạnh chiếc thùng trước mặt rồi bước lên cầu thang.

Lên đến cầu thang tầng hai, Thành Dao đặt chiếc thùng xuống, ngồi trên bậc thang xi măng bên cạnh thùng hàng, định nghỉ ngơi hít thở một chút.

Đột nhiên dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, càng ngày càng gần. Cô nhanh chóng đứng dậy để nhường đường cho người đang đi tới.

Đi lên chính là một người đàn ông, thân hình cao lớn rắn rỏi, bước chân vừa lớn vừa vội. Thành Dao chỉ cảm thấy anh ta lướt qua như một cơn gió, ngay cả tướng mạo cũng không thấy rõ.

Cô lấy tay ấn cổ hai lần, hạ eo nhấc thùng hàng lên lần nữa.

Bỗng nhiên, một bóng người phủ xuống, Thành Dao sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, chính là người đàn ông vừa đi qua.

Đối phương còn chưa lên tiếng, nhưng cô đã cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ và khống chế phát ra từ toàn thân anh ta.

"Muốn tôi giúp không?" Người đàn ông mở lời, thanh âm trầm thấp.

Thành Dao đột nhiên giật mình không rõ lý do, lời ra đến miệng lại lắp bắp, "Không, không, không cần phiền toái vậy đâu."

"Tôi không phải người xấu." Đối phương đột ngột bước tới, Thành Dao lập tức ngửi thấy mùi bọt cạo râu còn đọng lại trên cằm anh ta, là sự pha trộn mát lạnh của bạch đàn và bạc hà.

Cô lùi lại một bước theo phản xạ.

Người trước mặt ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, "Đây là thẻ cảnh sát của tôi."

Thành Dao lúc này mới thấy rõ, người đàn ông duỗi tay ra, trên tay cầm thẻ chứng nhận danh tính của mình.

Cảnh sát, một thân phận khiến người khác yên tâm.

Cô cũng xấu hổ, "Tôi...tôi không nghi ngờ anh." Thành Dao trộm nhìn lại cái tên trên thẻ cảnh sát, "Cảnh sát Chu."

Chu — Tĩnh — Vũ.

Cô vô thức nhẩm lại ba chữ này trong lòng.

Động tác né tránh vừa rồi của cô thực ra không phải vì đề phòng. Ngược lại, ngay lúc giọng nói trầm ấm pha lẫn lạnh lẽo của Chu Tĩnh Vũ đập vào người cô, Thành Dao thế nhưng có một loại xúc động muốn biến thành một con mèo, cuộn tròn dưới chân anh nức nở cọ xát.

Cô bị suy nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, cố gắng hết sức để che giấu sự xúc động kỳ lạ và đáng xấu hổ này.

Chu Tĩnh Vũ thu hồi thẻ cảnh sát, "Nhưng mà con gái thận trọng một chút cũng rất đúng."

Anh khom lưng, hai tay dễ dàng nâng lên, đặt cái thùng hàng của Thành Dao lên vai, "Cô sống ở tầng mấy?"

"505." Thành Dao lại liếc nhìn Chu Tĩnh Vũ, cô lập tức hạ tầm mắt xuống, đáp xuống nơi nào đó sau vai anh, "Cảm ơn anh, cảnh sát Chu."

"Chu Tĩnh Vũ." Người đàn ông sửa lời cô, "Tôi mới chuyển đến đây, sống ở 501, đều là hàng xóm, về sau nếu cần giúp đỡ thì cứ nói."

Thành Dao ngoan ngoãn gật đầu, "Tôi tên là Thành Dao, Thành trong thành đạt, Dao trong dao trì."

(Dao trì: nơi ở của Tây Vương Mẫu trong truyện thần thoại)

Cô gái trông thật dịu dàng và an tĩnh, hai gò má phơn phớt hồng.

Trong một không gian hạn chế, khứu giác trở nên sắc bén. Chu Tĩnh Vũ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người Thành Dao, không phải mùi nước hoa mà giống như là mùi thơm sạch sẽ tinh khiết của cơ thể.

Cổ họng Chu Tĩnh Vũ đột nhiên thắt lại, điều này khiến anh càng thêm lúng túng. Anh hắng giọng, cố tình tránh ra một khoảng cách với Thành Dao, lúc này mới bước lên lầu.
Bình Luận (0)
Comment