Chủ Nhân Được Tạo Ra Như Thế Nào?

Chương 4

Rất nhanh đã tới cửa 505, Thành Dao lấy chìa khóa ra mở cửa.

Bạn thuê chung nhà chưa về, trong nhà vắng lặng.

"Thùng này đặt ở đâu?" Chu Tĩnh Vũ hỏi.

Thành Dao đẩy cửa phòng ngủ của mình ra, "Đặt ở đây là được."

Sau đó cô nói tiếp, "Thật sự cảm ơn anh, cảnh sát Chu...Tĩnh Vũ."

Chu Tĩnh Vũ nghe cô nửa đường sửa miệng, khẽ cười rồi đặt thùng hàng xuống.

"Anh có muốn uống nước không?" Thành Dao buột miệng, không biết là để tỏ vẻ khách khí hay là muốn anh ở lại thêm một lúc nữa.

Chu Tĩnh Vũ chỉ về phía đối diện, "Tôi về nhà uống được rồi."

Cửa sổ phòng ngủ của Thành Dao đối diện với nhà của anh.

Thân thể kỳ quái muốn ở trong căn phòng tràn ngập hương vị của Thành Dao thêm một lúc, nhưng lý trí của anh lại nghiêm khắc cảnh báo bản thân, phải nhanh rời đi trước khi xảy ra bất cứ điều gì.

Trước khi Chu Tĩnh Vũ đi ra ngoài, anh đột nhiên dừng lại, quay người lại nói với Thành Dao, "À, cái bộ vuốt tắm kia dùng không tốt, con chó nhỏ thì không biết, nhưng chó lớn thì khẳng định là không trói được."

Thành Dao sững sờ trước những gì anh nói, cho đến khi Chu Tĩnh Vũ rời đi, cô vẫn đang suy nghĩ câu nói không đầu không đuôi này là có ý tứ gì.

Cô trở về phòng của mình, chợt thấy trên bàn có một bộ còng tay giác hút mà cô chưa kịp cất đi, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: Thì ra anh ấy nhìn thấy cái này!

Giây tiếp theo, bừng tỉnh đại ngộ x2: Hóa ra Chu Tĩnh Vũ chính là cái thằng cha đã đánh giá không tốt về shop online của cô!!

Thành Dao nghĩ rằng nếu cô biết được người nào lấy còng tay tình thú của cô trói con chó lại để tắm cho nó, cô nhất định sẽ mắng hắn một trận nên thân, nhưng sau khi phát hiện ra người kia chính là Chu Tĩnh Vũ, cô lại nhát gan.

Cô không chỉ nhát đến mức không dám chất vấn Chu Tĩnh Vũ, mà còn nhát đến mức khi anh vừa bóp cổ vừa thô bạo xỏ xuyên vào cơ thể cô, cô còn cảm kích đến nước mắt nước mũi giàn dụa.

Đúng vậy, trong giấc mộng xuân đêm đó, thân ảnh cao lớn đè lên người cô có một khuôn mặt - khuôn mặt của Chu Tĩnh Vũ.

Mấy ngày kế tiếp, họ không gặp lại nhau.

Bất kể là ca sáng hay tối, Thành Dao cũng không gặp lại Chu Tĩnh Vũ, anh dường như đã ra khỏi nhà, căn phòng tối om không bật đèn trong nhiều đêm liên tiếp.

Phỏng đoán của Thành Dao là đúng, phải hơn một tuần sau, Chu Tĩnh Vũ một thân phong trần mệt mỏi trở về sau chuyến công tác.

Anh không về nhà ngay mà vào một quán ăn nhỏ ở cổng tiểu khu, gọi một tô mì bò và một chai bia, vùi đầu húp sùm sụp.

Ngã tư đường đối diện có ô tô, máy nổ, xe máy đậu mất trật tự; có âm thanh tài xế bấm còi chửi bậy, hết đợt này đến đợt khác, vô cùng thô bỉ đơn sơ.

Đây là nơi anh sinh ra và lớn lên, khi còn nhỏ anh vẫn luôn ở vùng ven thành thị - nông thôn, thành phố này những năm gần đây giá nhà đất tăng cao, tiểu khu này ở bên cạnh tuyến xe buýt chính cũng đã trở thành khu vực cho thuê nhà nóng hổi của những người trẻ tuổi làm việc ở nội thành.

Ba mẹ đã mất để lại cho anh hai ngôi nhà, một cái ở nội thành và một cái ở đây.

Lần này anh chuyển công tác trở lại thành phố J, anh không đến sống ở căn hộ cao cấp trong thành phố, nhiều bạn bè không hiểu anh, cảm thấy anh bị thần kinh, nhà cửa ngon lành bày đặt không ở, lại nguyện ý quay về cái khu nhà cũ kỹ mục nát này.

Chu Tĩnh Vũ không nghĩ nhiều, anh cảm thấy bản thân là một người qua quýt, đối với cuộc sống vật chất bên ngoài chưa bao giờ có yêu cầu cao, ngược lại, chính môi trường đơn sơ cũ nát này lại khiến anh luôn thoải mái.

Nhưng không hiểu sao lúc này, trong đầu anh đột nhiên hiện lên bộ dáng của Thành Dao. Mọi thứ khiến anh cảm thấy thoải mái ở đây lại có vẻ không tương xứng với cô, không xứng với vẻ mềm mại xinh đẹp, không xứng với đôi chân thẳng tắp và thứ đồ cong vểnh lên...

Chu Tĩnh Vũ dùng sức lắc đầu, trong lòng hung hăng cho mình một cái tát, cúi đầu mồm to nuốt mì, thật điên rồ khi nghĩ đến phụ nữ, sao có thể có ý đồ bẩn thỉu như vậy với một cô gái nhỏ chỉ mới gặp qua một lần!

"Ông chủ, thêm bia!" Trong lòng anh như lửa đốt, phải tìm thứ gì đó để dập nó.

Căn phòng một mảnh đen kịt, cồn đổ vào bụng chẳng những không dập được lửa mà ngược lại còn trở thành chất dẫn cháy.

Đáy quần Chu Tĩnh Vũ phình to lên một đống, dục vọng trong lòng cũng ngày càng lớn.

Chu Duyệt, bạn gái cũ đã chia tay hai năm trước, chủ yếu là không thể chịu được hai điểm: Một là giờ làm việc của Chu Tĩnh Vũ không có quy luật, chỉ cần một cuộc gọi từ cục gọi tới, cho dù anh đang xung phong liều chết trong cơ thể cô ấy cũng phải rút ra ngay lập tức, lao vào tăng ca; một điểm nữa là anh "quá mức thô bạo" trên giường, mỗi lần đều chơi cô ấy đến khóc, thậm chí ánh mắt nhìn cô ấy cũng "vô cùng dọa người".

Chu Tĩnh Vũ không giữ Chu Duyệt, anh biết mình không thích hợp với cô ấy, có lẽ, anh cũng không thích hợp với ai.

Anh có thể dịu dàng và ân cần vào ban ngày, nhưng lại không thể khống chế được hóa thú vào ban đêm.

Kỳ thật, anh đã cố gắng hết sức để che giấu nhu cầu thực sự của mình, loại nhu cầu mạnh mẽ đến mức muốn ăn tươi nuốt sống đối phương cũng như cắn nuốt chính bản thân mình. Những gì anh muốn làm, hoặc những gì anh tưởng tượng muốn làm, Chu Duyệt còn chưa tiếp nhận đến một phần mười đã bị dọa chạy.
Bình Luận (0)
Comment