Chu Tĩnh Vũ vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra để ngực trần, lau tóc lung tung hai cái rồi ném khăn tắm lên đầu giường.
Anh vô tình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức choáng váng.
Thiết kế căn hộ của tòa nhà cũ này không hợp lý lắm, một khi phòng đối diện bật đèn lên là có thể nhìn rõ hết thảy mọi thứ trong phòng. Lúc này Chu Tĩnh Vũ mới nhớ ra tầm quan trọng của việc kéo rèm cửa.
Nhưng sau khi nhìn lại, cơ thể anh như bị đóng đinh, chân tay bất động.
Phòng đối diện...505...cô ấy...đang làm cái gì vậy?!
Thành Dao sơ suất, rèm cửa chỉ kéo được một nửa, mặc dù cô không trực tiếp đối diện với cửa sổ, nhưng tấm gương lớn cuối giường lại phản chiếu hình ảnh chân thực đến góc nhìn của Chu Tĩnh Vũ.
Đôi tay nhỏ bé không xương yếu ớt lướt qua cần cổ cong, cánh tay trắng như tuyết, chỗ phồng lên trước ngực no đủ, trên đỉnh là quả anh đào nhỏ rực rỡ ướt át.
Chu Tĩnh Vũ đột nhiên nổi lên một trận bồn chồn, muốn dùng sức cắn xuống hai quả anh đào nhỏ, cắn đến khi cô đau đớn kêu lên.
Thứ giữa hai chân vừa bị tắm nước lạnh lại một lần nữa ngẩng đầu, càng trở nên căng trướng khó chịu.
Mặt Thành Dao đỏ bừng, ngửa đầu ra sau, dùng sức ấn mạnh quả trứng rung trong tay xuống.
Chu Tĩnh Vũ dường như có thể nghe thấy tiếng rên rỉ dâm mĩ và tiếng thở gấp gáp của cô.
Không thể kìm được những suy nghĩ đen tối của mình nữa, anh đưa tay vào trong quần lót, nắm lấy gậy th*t vuốt ve lên xuống thật nhanh.
Anh thở hổn hển, không kìm được khao khát bạo ngược trong lòng: Vừa muốn hung hăng vỗ mạnh lên cặp mông trắng tuyết, vừa muốn túm lấy mái tóc dài như thác nước, ấn khuôn mặt nhỏ nhắn vào đũng quần của mình, làm cô nghẹn ngào đến phát khóc.
Thành Dao dùng ngón tay bóp mạnh n/úm v/ú của mình, dùng sức véo rồi run rẩy đạt tới cao trào.
Cùng lúc đó, Chu Tĩnh Vũ cũng nghênh đón một vụ nổ mạnh, một dòng tinh d*ch bắn ra.
Đầu óc anh có hơi choáng váng, trước mắt tựa hồ xuất hiện ảo giác: Một chất lỏng màu trắng sữa đặc sệt lướt qua không khí, bắn tung tóe lên mặt, khóe miệng và bầu ngực của Thành Dao.
Vài ngày sau đó, Chu Tĩnh Vũ cố tình tránh Thành Dao.
Anh tự mắng mình là đồ khốn nạn vì đã nổi lên ảo tưởng như vậy với cô.
Anh cảm thấy Chu Duyệt có cái nhìn rất đúng về mình, anh chính là một con dã thú biến thái, rất thẹn với danh xưng "cảnh sát nhân dân".
Một buổi sáng cuối tuần, Chu Tĩnh Vũ xuống lầu chạy bộ, khi quay lại thì vô tình chạm mặt Thành Dao ở cầu thang.
Anh lên lầu, cô xuống lầu, đã đối mặt như vậy rồi mà không chào hỏi thì thật sự là không hay cho lắm.
Chu Tĩnh Vũ gật đầu, "Chào buổi sáng."
Thành Dao: "Chào buổi sáng, cảnh sát Chu."
Lần này, Chu Tĩnh Vũ không sửa lời cô, ngược lại có chút hưởng thụ với cách chào hỏi này.
Lúc Thành Dao gọi anh là cảnh sát Chu, giọng nói của cô vô cùng mượt mà, giống như tơ lụa dán lên làn da, thật sảng khoái. Cô cũng không rụt rè, không giống như bị bức bách bởi thân phận của anh, cái loại thuận theo này giống như là một khả năng bẩm sinh khiến anh rất thoải mái.
Chu Tĩnh Vũ thấy Thành Dao đang xách một cái túi ni lông lớn căng phồng, không nhịn được hỏi: "Cô đi đâu vậy?"
Vừa hỏi xong đã cảm thấy mình lắm miệng, giống như một bà cô nhiều chuyện chuyên đi nghe ngóng việc nhà người khác.
Thành Dao không để ý, đáp: "Máy giặt trong nhà bị hỏng, khăn trải giường quá lớn, giặt bằng tay rất bất tiện, tôi muốn tìm một phòng giặt là ở thị trấn bên kia."
Chu Tĩnh Vũ lại một lần nữa miệng nhanh hơn não, "Tiệm giặt là công cộng không sạch sẽ, nhà tôi có máy giặt."
Phi phi phi, máy giặt của một người đàn ông như mi thì làm gì có cửa đòi sạch hơn tiệm giặt là công cộng? Anh tiếp tục mắng bản thân.
Thành Dao nở nụ cười, rất ngọt ngào, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, "Có thể chứ? Có tiện không ạ?"
Làn da màu đồng của người đàn ông lấm tấm hạt mồ hôi mỏng sau khi tập thể dục, cánh tay cường tráng và vạm vỡ đón lấy cái túi trên tay cô, giọng điệu thoải mái: "Tiện chứ. Đi thôi."