Chủ Nhân Được Tạo Ra Như Thế Nào?

Chương 6

Máy giặt bắt đầu hoạt động ầm ầm, Thành Dao đi ra khỏi phòng tắm của Chu Tĩnh Vũ, cô vén một lọn tóc xõa xuống sau tai, nhỏ giọng nói: "Cảnh sát Chu, một lát nữa anh có rảnh không? Nếu không có kế hoạch gì, tôi về nhà làm vài món, chúng ta cùng nhau ăn trưa đi."

Chu Tĩnh Vũ cảm thấy mình bị điên rồi, cái vuốt tóc nhỏ của cô thế nhưng làm cho anh cứng lên!

Anh hắng giọng, "Ồ, có...có tiện không?"

Thành Dao nở nụ cười, bắt chước giọng điệu vừa rồi của anh, "Tiện chứ. Lát nữa tôi sẽ đến gọi anh."

Thành Dao cũng không phải là người giỏi bếp núc, cô chỉ nấu một vài món đơn giản tại nhà. Khi cô đến gọi Chu Tĩnh Vũ, ga giường đã được giặt sạch.

Cô nhìn về phía ban công Chu Tĩnh Vũ, có chút ngượng ngùng nói: "Cảnh sát Chu, bạn chung nhà của tôi hôm nay cũng giặt quần áo, ban công chúng tôi không có chỗ phơi đồ, tôi có thể tạm thời phơi ga giường ở đây được không?"

Chu Tĩnh Vũ không nghĩ đó là chuyện lớn, dù sao anh cũng không dùng ban công nên đáp không thành vấn đề.

Thành Dao ôm khối vải lớn đi đến ban công, một lúc sau, lại nghe thấy tiếng gọi của cô hướng vào phòng, "Cảnh sát Chu, nhà anh có ghế đẩu không? Tôi...tôi với không tới dây phơi quần áo."

Chu Tĩnh Vũ đi tới ban công, dứt khoát cầm lấy ga giường trên tay cô đặt lên dây phơi, "Để tôi."

Tấm vải được căng ra vài lần, không ngờ tới, một thứ gì đó được bọc bên trong rớt ra, rơi xuống mặt đất.

Chiếc quần lót nhỏ màu hồng phấn, phía trên còn đính một cái nơ con bướm...

Chu Tĩnh Vũ lập tức lùi về sau một bước như bị bỏng.

Thành Dao nhặt quần lót lên, tỏ vẻ như không có việc gì, "Đi thôi, đợi lát nữa đồ ăn sẽ nguội."

Đàn ông mặt ngoài dù có chính nhân quân tử đến đâu, phản ứng cơ thể của anh ta cũng sẽ không đánh lừa được người khác.

Thành Dao đã nhìn thấy.

Có phải cô cố ý làm vậy không?

Đúng là cô cố ý.

Bắt đầu từ đêm "quên kéo rèm cửa" đó.

Từ lần đầu tiên gặp nhau, Chu Tĩnh Vũ xuất hiện trong giấc mơ của cô liên tục nhiều ngày: Ấn vào eo cô, bóp lấy cổ cô, đánh vào mông cô, nắm lấy cằm cô, bắn đầy miệng cô...

Thành Dao cảm thấy mình thật điên rồ.

Cô không kìm được mà chạy đi tìm đàn chị, ngồi ở quán bar tình thú do chị ấy mở ra để kể khổ.

"Chắc anh ấy sẽ nghĩ em là một kẻ biến thái!"

Đàn chị vừa lau dụng cụ vừa chỉ cho Thành Dao một vài chiêu.

"Có tiềm chất chắc chắn sẽ bị kích thích, còn nếu không có thì cũng không thể miễn cưỡng được." Đàn chị nói.

Thành Dao đã quan sát bên ngoài phạm vi từ lâu, cũng từng được khuyên vào giới để học hỏi.

(Editor giải thích một chút:

Trong "quán bar tình thú" của đàn chị có phần biểu diễn của các vũ nữ và vũ nam, trình diễn những vũ đạo khiêu gợi mang tính chất SM cho những người có sở thích và có máu SM, đây gọi là "giới", hoàn toàn sạch sẽ, không phải kiểu mua dâm như mọi người hay thấy trên tivi đâu nhé.)

Cô không chịu, dù sao vẫn cảm thấy hầu hết đàn ông đến bên mình với mục đích rõ ràng đều không đáng tin cậy. Cô nghĩ rằng nếu mình giống như đàn chị thì tốt rồi, mọi sự đều do mình chủ động mới cảm thấy tự tin.

-

Cơm trưa mới ăn được một nửa, Chu Tĩnh Vũ bị một cuộc gọi gọi trở lại cục.

"Tiểu khu Quang Minh có người dùng hung khí để đánh nhau." Anh vô thức giải thích với Thành Dao, một chút cũng không ý thức được đây chỉ là lần thứ hai họ gặp nhau.

Biểu hiện của Thành Dao khác với những gì anh dự đoán, không có tiếc nuối, cũng không có khách khí, ngược lại cô rất tự nhiên lấy ra một hộp đựng cơm bằng nhựa, bỏ vào một nửa phần ăn, "Buổi tối trở về hâm nóng rồi ăn lại."

Chu Tĩnh Vũ sững sờ một lúc, giọng điệu như vậy trước đây anh đã từng nghe, đó là cách mẹ anh thường nói với ba anh trước khi hai người họ qua đời.

"Khi nào ga giường khô tôi sẽ lấy vào giúp cô." Anh không từ chối hộp cơm mà Thành Dao đưa, nhận lấy rồi đáp lại câu này.

Thành Dao khẽ cười, "Cảnh sát Chu, chú ý an toàn."

Sau khi Chu Tĩnh Vũ rời đi, Thành Dao ngồi ở bàn ăn nhớ lại: Nhắc mới nhớ, nhà anh ấy hình như không có dấu vết nào của việc nuôi chó.

-

Lúc Chu Tĩnh Vũ quay lại đã là mười giờ.

Anh đi vào phòng bếp, bật ngọn đèn nhỏ phía trên bồn rửa, mở cửa tủ lạnh tìm nước uống thì thấy hộp cơm Thành Dao đưa.

Anh cho hộp cơm vào lò vi sóng, quay hai lần rồi lấy ra, không ngồi xuống mà chỉ đứng dùng đũa gắp, ăn vài miếng là xong.

Chu Tĩnh Vũ nhếch môi: Không đủ. Không rõ là trong dạ dày hay trong trái tim, tóm lại là vẫn không đủ.

Anh ném hộp cơm vào bồn rửa, đi về phía phòng ngủ, ma xui quỷ khiến lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Liếc mắt một cái, hai tay anh đột nhiên siết chặt.

Phòng ngủ căn 505, đèn lại sáng.
Bình Luận (0)
Comment