Chủ Nhân Được Tạo Ra Như Thế Nào?

Chương 7

Thành Dao há miệng thè lưỡi, đầu lưỡi liếm láp trêu đùa trên ngón tay, ngón tay ngọc mảnh mai thâm nhập từng chút một cho đến khi hoàn toàn bị nuốt vào trong miệng. Sau đó, cô rút tay ra khỏi miệng, dùng nước bọt của mình vẽ ra một dấu vết ẩm ướt dọc theo làn da trước ngực, cuối cùng dừng lại trên đầu v*, cọ xát theo vòng tròn, chậm rãi vân vê, kéo nhẹ.

Hôm nay cô không dùng đồ chơi nhỏ mà chỉ dùng hai tay của mình, một tay nhào nặn ở phía dưới, tay kia cho vào miệng, hết liếm láp đến phun ra nuốt vào.

Chu Tĩnh Vũ hung ác chửi thề một tiếng, không biết là đang mắng chính mình hay đang mắng Thành Dao.

Anh không ngờ, Thành Dao ban ngày dịu ngoan nhu thuận như vậy lại biến thành thế này vào ban đêm!

Nhưng chân anh không hiểu sao vẫn bất động không chịu đi kéo rèm cửa sổ.

Phòng ngủ không bật đèn, Chu Tĩnh Vũ cứ như vậy đứng ở trong bóng tối.

Quần cảnh phục dồn thành một đống ở mắt cá chân, thắt lưng nằm trên đó như một con rắn rũ rượi.

Máu nóng từ hạ thể vọt lên khắp mặt.

Chu Tĩnh Vũ tưởng tượng mình nhặt chiếc thắt lưng trên mặt đất, tay năm tay mười quất lên mông của Thành Dao, sau đó bóp chặt cổ cô; tưởng tượng côn th*t của mình lao vào trong mật huyệt của cô, điên cuồng đâm thọc; tưởng tượng cô cao trào hét lên, khổ sở cầu xin anh.

Khoảnh khắc bắn tinh giống như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài.

Chu Tĩnh Vũ vô cùng ảo não, bụm mặt ngồi trên giường, anh khinh thường chính mình, dục vọng đáng sợ trong nội tâm giống như ma quỷ, càng ngày càng không thể khống chế.

Có lẽ là bắt đầu từ hồi cấp 2, anh cùng gia đình xem một vở hý kịch kháng Nhật, nội dung vở kịch nát bét nhưng trong đó có cảnh "tra khảo nữ tù nhân" để lại ấn tượng không thể phai mờ trong anh.

Nhìn thấy cảnh đánh đòn giả trên TV, lần đầu tiên Chu Tĩnh Vũ cảm thấy hưng phấn tình dục một cách mãnh liệt.

Ông bà cha mẹ anh đều là người làm việc chăm chỉ, là người tốt hay giúp đỡ mọi người, anh lớn lên trong hoàn cảnh gia đình tràn ngập tình yêu thương, cho nên cái kiểu dâm loạn bạo lực không nói nên lời này khiến Chu Tĩnh Vũ rất xấu hổ.

Trong công việc, anh là đội trưởng Chu nghiêm túc, có trách nhiệm và điềm tĩnh nhất, nhưng đối với bạn gái ở bên cạnh mình, anh không thể kiềm chế được thú tính trong lòng, muốn nhục nhã cô, muốn trừng phạt cô, muốn ở bên tai cô nói lời thô tục rồi yêu cô cho đến chết.

Mà giờ đây, hình ảnh người bạn gái ngày càng rõ nét, đó chính là Thành Dao.

Chu Tĩnh Vũ đấm lên giường một cái để phát tiết, phải chăng anh nên rời khỏi Thành Dao mà trốn thật xa, để không xuất hiện một ngày nào đó trong tương lai, anh sẽ điên cuồng mà xé cô ra thành mảnh nhỏ.

Trong phút chốc, anh thậm chí còn nghĩ đến việc chuyển nhà, có lẽ phải thoát ra khỏi tầm mắt của Thành Dao thì máu bạo ngược trong người anh mới có thể được áp chế.

Anh không thể nghĩ ra, một cô gái nhỏ như thỏ trắng, phải làm sao với một con thú vô danh nguy hiểm như anh. Để cô sợ hãi nhìn chòng chọc phía sau lưng anh ư?

Tâm trạng rối ren và mâu thuẫn khiến Chu Tĩnh Vũ cảm thấy cáu kỉnh, ngay cả Bành Gia Niên, người cộng tác của anh cũng nhìn ra.

"Anh không sao chứ, anh Vũ? Làm gì mà khó chịu như lang sói bị nhốt trong chuồng chó vậy!" Bành Gia Niên vừa hỏi vừa sóng vai cùng anh đi đến cửa đơn vị.

Sắc mặt Chu Tĩnh Vũ ảm đạm, "Nhảm nhí! Đã tìm ra kẻ tình nghi gian lận viễn thông của "quốc tế hoàng kim" chưa?"

Bành Gia Niên co vai rụt cổ, nhanh chóng chuyển chủ đề.

Tan làm, Chu Tĩnh Vũ vừa lái xe xuống tầng hầm thì thấy Thành Dao bước xuống chiếc xe Volkswagen ở phía trước, cô vẫy tay với người ngồi trên ghế lái rồi duyên dáng bước vào cổng.

Không biết vì lý do gì mà đột nhiên anh như vừa ăn một ngụm bánh bao chưa lên men, lạnh thấu người, trong lòng như bị tắc nghẽn.

Chu Tĩnh Vũ đậu xe với tốc độ nhanh nhất, sải bước đi vào, khi đi ngang qua chiếc Volkswagen còn liếc nhìn vào trên trong một cái.

Một người đàn ông đeo kính nhã nhặn.

Gà yếu!

Anh vô duyên vô cớ thù địch với người ta, thật nực cười.

Chu Tĩnh Vũ vài bước đuổi kịp Thành Dao.

Anh cố tình ho khan một tiếng, cô gái phía trước nghe tiếng quay đầu lại.

"Thành Dao." Chu Tĩnh Vũ dừng một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, "Em có biết từ nhà tôi có thể nhìn thấy phòng ngủ của em không?

Chu Tĩnh Vũ nói rõ ràng đến ngượng ngùng.

Trên mặt Thành Dao thoáng hiện lên một tia đỏ bừng, hàng mi dài của cô nhảy dựng lên, "Cảnh sát Chu, anh đã nhìn thấy cái gì?"
Bình Luận (0)
Comment