"Anh muốn ăn thịt!" Sau hai tuần ăn thức ăn lỏng và thức ăn nửa lỏng, cảnh sát Chu rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, lòng đầy căm phẫn phản đối mạnh mẽ "nhân viên y tế" nghiêm khắc.
Thành Dao dựng lông mày liếc anh anh một cái, đáp trả lại một cách không thương tiếc,"Không được! Hôm nay anh còn chưa bài khí bình thường đâu!"
Nói đến đây, Chu Tĩnh Vũ lập tức cảm thấy buồn bực, cái gọi là "bài khí" có nghĩa là đánh rắm, đây là dấu hiệu quan trọng cho thấy chức năng của đường tiêu hóa đã trở lại bình thường.
Nhớ lại lần đầu tiên anh bài khí thành công trước mặt Thành Dao và bác sĩ "gà yếu" sau ca phẫu thuật, sau đó cả khu điều trị chạy đến kiểm tra anh, cả đời này anh chưa bao giờ mất mặt như vậy.
À đúng rồi, "gà yếu" có họ là cương trực và tên là thẳng thắn*, anh ta không chỉ là một bác sĩ giỏi với y thuật cao siêu, mà còn là một người tốt với tính cách hòa nhã, là một người bạn đáng giá. Với tư cách là ân nhân cứu mạng của Chu Tĩnh Vũ, anh ta nói chỉ cần đáp ứng với anh ta một yêu cầu duy nhất, "Hãy chú ý đến sự an toàn nhiều hơn, về sau cố gắng đừng làm cho Tiểu Dao của chúng tôi phải lo lắng nhiều như vậy."
(*Ý là đang khen)Phẫu thuật liên quan đến đường tiêu hóa cần nhiều giai đoạn chuyển tiếp, từ chỉ uống nước sang chế độ ăn bình thường, mỗi giai đoạn cần duy trì trong khoảng 3-4 ngày. Trong giai đoạn ăn lỏng, nên chú ý ăn nhiều lần với lượng ít, sau đó tăng dần số lượng lên, mỗi lần khoảng 200ml, mỗi ngày ăn 5 - 6 bữa.
Thành Dao không chịu cho Chu Tĩnh Vũ ăn cơm bệnh nhân của bệnh viện, cô tự nấu súp và cháo theo nhiều cách khác nhau.
Nếu sau khi ăn xong xuất hiện triệu chứng chướng bụng, buồn nôn, nôn mửa thì phải dừng lại bửa ăn để chờ bài khí, đó là tất cả các dấu hiệu của việc chuyển đổi chế độ ăn quá nhanh, lúc này cần phải giảm lượng thức ăn ăn vào để quan sát. Nếu không cải thiện thì cần khôi phục chế độ ăn kiêng như trước.
Dù đã xuất viện và về nhà, Thành Dao vẫn khăng khăng làm mọi việc theo tiêu chuẩn y tế, không bao giờ đồng ý với những đòi hỏi vô lý của Chu Tĩnh Vũ.
"Anh...anh sẽ báo cáo với chính trị viên." Cảnh sát Chu tiếp tục là một kẻ lưu manh, "Em dám bỏ qua quyền và lợi ích hợp pháp của tầng lớp yếu thế!"
Thành Dao liếc trắng mắt "tầng lớp yếu thế", xoay người đi rửa tay, khi quay lại, cô khẽ nhấc hai ngón tay lên, một cây kim tiêm dài mảnh kẹp giữa những ngón tay trắng nõn của cô.
Chu Tĩnh Vũ lập tức che mông lại, "Anh không muốn tiêm!"
"Đây có phải là lời trăn trối cuối cùng của anh không?!" Thành Dao cố tình hại anh, gửi lại chính xác những gì anh đã nói trong trò chơi dạy dỗ.
"Anh anh anh...anh muốn đổi y tá!"
Thành Dao tiến lên, một phen tụt quần thể thao của anh, đánh một cái lên mông anh, "Chu Tĩnh Vũ, thành thật cho em!"
Sau khi sát trùng, Chu Tĩnh Vũ vẫn không chịu yên, tiếp tục vô lại uy hiếp, "Anh muốn khiếu nại với bác sĩ chính...em...em ngược đãi bệnh nhân...ôi chao ơi!..."
Thành Dao mặt không chút thay đổi đâm cây kim xuống, "Anh cứ kêu đi, kêu đến đứt họng rồi xem có ai tới cứu không!"
Chu Tĩnh Vũ, đường đường là một nam tử hán cao bảy thước, lại là cảnh sát, là chủ chân, dù là thân phận nào thì cũng đại biểu cho sự uy phong, nhưng hết lần này đến lần khác lại cố tình biến thành một đứa con nít thích ăn vạ trước mặt cô.
Nghĩ đến đây, nụ cười hạnh phúc trên mặt Thành Dao không thể ngưng lại.
Kỳ thật, sâu trong nội tâm chúng ta ai mà không có một chút tính tình trẻ con? Sở dĩ làm loạn là vì toàn tâm toàn ý ỷ lại, xa lạ không thân mới tỏ ra khách sáo, chủ động là vì thực sự để tâm, im lặng là vì cảm thấy bản thân bị dư thừa.
Việc đầu tiên Chu Tĩnh Vũ làm khi tỉnh dậy là nắm tay Thành Dao không buông, giọng nói yếu ớt đến mức phải ghé tai sát miệng anh mới có thể nghe được.
Anh nói, "Thành Dao, hãy ở bên anh."
Sau khi đi một vòng từ quỷ môn quan trở về, Chu Tĩnh Vũ cảm thấy nếu không chủ động nói cho Thành Dao biết suy nghĩ thật của mình, e rằng anh sẽ hối hận cả đời.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt vì mất máu quá nhiều, Thành Dao lại khóc đến bù lu bù loa, cũng không thèm giữ gìn lớp trang điểm gì đó nữa.
Họ đã tìm thấy nhau, từ nay về sau họ có thể bên nhau một cách trọn vẹn nhất, họ có thể tùy ý chơi đùa trong thế giới của đối phương, hạnh phúc vì biết rằng có người đang nhìn mình mỉm cười. Không muốn sợ nữa, không muốn quan tâm đến ánh mắt và sự đánh giá của người khác nữa.
Chu Tĩnh Vũ thú nhận với Thành Dao rằng anh đang giấu cô một bí mật — lần đó khi anh đang hút thuốc bên bồn hoa, anh tình cờ nghe được cuộc điện thoại của cô và mẹ cô.
"Từ nay anh sẽ là nhà của em, anh sẽ không bao giờ để em có một sinh nhật cô đơn nữa." Anh ôm lấy bờ vai Thành Dao và nói.
Thành Dao nghẹn ngào lau mắt, "Em cũng có một bí mật về anh."
Lòng hiếu kỳ của Chu Tĩnh Vũ bị khơi dậy, "Là cái gì vậy?"
"Trước đây anh đã từng nuôi chó chưa?"
Anh nhất thời không theo kịp suy nghĩ của cô, "Không có. Làm sao vậy?"
"Vậy thì anh đã từng giúp người khác tắm cho chó chưa?"
Chu Tĩnh Vũ suy nghĩ một chút mới trả lời, "Trước đây anh có giúp một người bạn đi công tác trông chó cho anh ta mấy ngày, anh có tắm cho nó hai lần nhưng nó không hợp tác lắm."
Ánh mắt Thành Dao lóe lên một cái, "Là Husky ạ?"
"Sao em biết?" Lúc này Chu Tĩnh Vũ cảm thấy thật khó hiểu.
Thành Dao lấy ra một chiếc "còng tay giác hút" từ trong ngăn kéo, "Vòng tay không đủ lớn để cố định con chó lớn? Hả?"