Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 103 - Chương 103: Nhận Hôn (2)

Chương 103: Nhận Hôn (2) Chương 103: Nhận Hôn (2)Chương 103: Nhận Hôn (2)

"Tôi không còn nữa. Hay là đợi lát nữa, tôi sẽ gọi người cho cậu? Củ xương đen anh ta đào được từ trước đến nay đều rất tốt."

"Được, vậy tôi ở đây ăn chút gì đó, chờ bà."

"Được! Cậu chờ ha, rất nhanh sẽ tới thôi." Thời gian chờ đợi cũng là lúc anh và Đội trưởng Lưu cùng nhau giải quyết bữa trưa, khi anh và Đội trưởng Lưu ăn xong, cũng là lúc bọn họ trở về.

Người cùng đi theo bà cô tới là một thanh niên cũng trạc tuổi anh, dáng người hơi nhỏ gầy, anh ta nhìn đám người Trần Kiến Quân, buông cái sọt của mình xuống, lấy mấy đám củ xương đen đào được từ bên trong ra, thu xếp chỉnh tề.

Trân Kiến Quân trước kia cũng từng mua qua, khi đó là mua cho Hứa Hiểu, cho nên anh hiểu được nó thế nào, những cái này quả thật không tồi: "Cậu muốn đổi lấy cái gì?"

"Tôi muốn đổi lấy ít lương thực tinh chế, chỗ anh có không?" Khi anh ta mở miệng, Trần Kiến Quân nhìn chằm chằm vào anh ta, người bình thường đều có loại thói quen theo bản năng này, ai đang nói chuyện thì sẽ nhìn người đó, nghe yêu cầu của anh ta, Trần Kiến Quân liền chú ý tới phía dưới vành tai bên trái có một nốt ruồi đỏ, tình cờ là anh Đại Đường của anh cũng có, cái này hình như là di truyền từ bác gái cả.

Anh ta đổi một ít mì sợi khô lấy rổ củ xương đen, lên xe, Lưu Bình cười nói: "Cậu bé vừa rồi rất giống cậu, Hai người là anh em thất lạc sao?"

Trần Kiến Quân mờ mịt: "Rất giống cháu sao?"

"Có vài phần rất giống, rất quen mắt, có phải anh em thất lạc nhiều năm của cậu hay không?" Ông nói giỡn.

Trần Kiến Quân xua xua tay: "Không có khả năng." Lời nói vừa phát ra khỏi miệng anh liền sửa lại: "Cũng không phải không có khả năng."

Anh lập tức nghĩ đến khoảng thời gian trước kia xuất hiện bọn bắt cóc, sau đó chính là hình ảnh ảm đạm thảm thương của bác cả anh, quả thật anh có một người anh em thất lạc, một người anh em thất lạc nhiều năm như vậy, chẳng lẽ thực sự có chuyện tình cờ như vậy?

Anh cũng không vội lái xe chạy lấy người, lôi kéo Lưu Bình nói chuyện vừa rồi: "Bác của cháu có một đứa con nhỏ, khi còn nhỏ bị bắt cóc, cũng trạc tuổi với cháu, so với cháu nhỏ hơn mấy tháng, chú ngẫm lại xem có phải cậu ta giống cháu thật hay không, chú đã gặp qua anh Đại Đường, bọn họ trông giống nhau không?"

Khi anh nói lời này, Lưu Bình cau mày và suy nghĩ nhiều: "Này, nếu cháu nói như vậy, quả thực là đúng, cậu ta tương đối giống anh Đại Đường của cháu, anh Đại Đường của cháu giống với bác cả, phải rồi, chính là như vậy, như vậy bọn họ càng giống."

"Hơn nữa, phía dưới vành tai bên trái cũng có một nốt ruồi đỏ, cái này là di truyền của bác gái, anh Đại Đường kia của cháu cũng có, chẳng lẽ thực sự có chuyện tình cờ như vậy?" Trần Kiến Quân hơi bất ngờ.

Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, lập tức quay trở lại cửa hàng nhỏ đó.

Nói chuyện với bà cô kia: "Hazzz, cô à, chúng tôi lại trở lại rồi, vừa nãy tôi đột nhiên nhớ tới, tôi mua thiếu rồi, cô có thể giúp tôi hỏi một chút xem còn có nhiều hay không, cứ hỏi người vừa nãy đi, tôi thấy những củ cậu ta đào đều không tồi, xử lý cũng sạch sẽ, một chút bùn sa cũng không có."

"Được thôi, cậu chờ chút, tôi đây sẽ đi hỏi một chút cho cậu, hẳn là vẫn còn." Bà cô dứt khoát đáp ứng.

Trần Kiến Quân bắt đầu hỏi han một vị chủ nhân khác của sạp hàng nhỏ này, hỏi thăm vị đại thẩm vừa rồi: "Chàng trai ban nãy tên là gì vậy? Tôi nhìn thấy có vài phần quen thuộc, có phải ba anh ta là một thầy thuốc hay không, từng đi chữa bệnh, cho nên nhìn quen mắt." Người chủ buôn kia xua tay: "Không có khả năng, không có khả năng, ba anh ta không phải thầy thuốc gì đâu."

"Vậy ba anh ta làm gì vậy?”

"Tôi cũng không biết, anh ta là chúng ta thôn một người thợ xây mua lại, nói là bà con xa thân thích gì đó, kỳ thật chúng tôi đều biết, đó là anh ta mua tới để làm con rể nuôi từ bé."

"Con rể nuôi từ bé?"

"Đúng vậy, cậu ta cũng có số khổ, khi còn nhỏ hẳn là bị bọn ăn mày bắt đi rồi, sau đó khi khó khăn khổ sở đi đến chỗ này của chúng tôi, thôn chúng tôi có một người thợ xây đã lớn tuổi mà dưới gối chỉ có một đứa con gái, không có anh em cùng nhau sát cánh, ba mẹ con bé liền muốn tìm cho cô một người đàn ông tự nguyện tìm tới, nhưng mà chẳng có con trai nhà ai nguyện ý tìm tới cửa, vừa vặn, gặp được một đứa bé trai, tuổi không kém không lớn, nên dùng tiền mình dành dụm mua về nuôi từ nhỏ, tới tuổi rồi kết hôn."

Việc này cứ được thẳng thắn nói ra như vậy, Trần Kiến Quân nói nhỏ: "Hazzz, việc này mấy người không kiêng ky chút nào sao, cứ nói hết với chúng tôi như vậy?"

"Ai, chuyện này có cái gì đâu? Chúng tôi cũng không phải là bọn bắt cóc đó, chúng tôi chủ động mua người tới, thì chính là cứu bọn họ, bằng không còn không biết sẽ bị bán tới nơi nào nữa cơ, ít nhất khi chúng tôi mua về, chúng tôi ăn cái gì thì cậu ta ăn cái đó, sẽ không có chuyện bị bạc đãi, nếu như bị bán tới mấy khu vực khai thác mỏ gì đó, thì còn thảm hại hơn."
Bình Luận (0)
Comment