Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 102 - Chương 102: Nhận Hôn (1)

Chương 102: Nhận Hôn (1) Chương 102: Nhận Hôn (1)Chương 102: Nhận Hôn (1)

Cảnh sát biết được một số thông tin từ hai kẻ buôn người, họ lần theo manh mối, tìm thì một kẻ tới đây đã trốn thoát, những người còn lại đều bắt được, mấy đứa trẻ liên quan bị bắt đi cũng cơ bản đã tìm mang về được, chỉ có một đứa trẻ không biết bị lưu lạc đến phương nào.

Lúc công an thông báo người nhà đi tới nhận con cái về, Trần Kiến Quân cũng đi xem.

Một đống người ở đó trình diễn cái gì gọi là khóc vì sung sướng.

Vốn dĩ, cặp vợ chồng bị bắt kia không muốn nói, bởi vì nhà bọn họ còn cần bọn họ chăm sóc, nếu như nói ra, vậy không phải người nhà không còn ai chăm sóc sao?

Nhưng các chuyên gia cũng không phải làm cảnh, sau vài ngày nghiền ngẫm để có được thông tin quan trọng, bọn họ bắt đầu xuất phát, dường như một lưới bắt hết cả đám.

Họ đều quê ở một bản miền núi nọ, rất nghèo, nghèo đến nỗi hầu như chẳng có cô gái nào chịu gả vào, muốn lấy được con dâu nối dõi tông đường thì phải mua. .

Mua nhiều, có người tự mình đứng ra làm.

Có người lựa chọn lừa bán phụ nữ, có người lựa chọn lừa bán trẻ em, nhóm đối tượng này đặc biệt nhắm vào trẻ em.

Lần này họ tiếp quản ngôi làng và giải cứu rất nhiều trẻ em, lập được công lớn.

Bác cả Trần và bác gái cũng đi, bọn họ muốn nghe ngóng một chút tin tức của cậu con út, thực đáng tiếc là, chuyện đó đã trôi qua quá lâu, hơn nữa không phải là dưới làn sóng ra tay của đám người này, nên là không có một chút manh mối nào.

Sự việc bắt cóc coi như đã hạ màn, vào lúc Trân Kiến Quân trở về nhà bị chú bảo vệ cửa gọi lại, đưa cho anh một phong thư, anh vừa xem thì ra là anh hai của Hứa gia, sau khi trở về Hứa Hiểu mở ra, nhận được tin vui, trong đó mặt bên có một tấm ảnh chụp, một người là anh ta, người khác là một thiếu nữ trông rất đẹp, đó là ảnh kết hôn của bọn họ.

Anh hai Hứa ở bên kia đã kết hôn, đối phương cũng là thanh niên trí thức, thành phần gia đình cũng có vấn đề nhưng không nói nhiều, nhìn ảnh thì thấy khá xuất sắc, sáng sủa, mắt ngọc mày ngài, rất xứng đôi với với anh hai Hứa.

Nhận được phong thư này của anh hai, Hứa Hiểu bận rộn muốn gửi thư chúc mừng anh hai, hơn nữa hỏi han một chút xem chuyện là như thế nào, trước kia chưa từng nghe nói, Sao lại đột nhiên muốn kết hôn? Mặt khác cũng đưa cho anh hai và chị dâu một ít đồ, về cơ bản chính là mấy thứ như vải dệt và tiên mặt.

Trần Kiến Quân cũng không định để tay không, cho họ một ít lễ vật, coi như tâm ý của em rể muốn chúc phúc bọn họ. Hứa chiêu Mãn và Triệu Ngọc Anh cũng bất thình lình nhận được quả bom tin vui như vậy, trong lòng bọn họ cũng có hoài nghị, nhưng mà con cũng không nói thêm bất cứ điều gì, chỉ nói hết tất cả đều ổn, trước tiên giấy chứng nhận kết hôn cũng nhận rồi, không nói đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói kết quả, đã nhận giấy, đây là con dâu thứ hai của bọn họ, việc này đã định rồi, Triệu Ngọc Anh vuốt ve người nọ trên ảnh chụp, cô con dâu thứ hai này, trông thật là xinh đẹp, đẹp đến mức khiến bà có chút lo lắng.

Người phụ nữ tuyệt như vậy, mà vẫn lẻ loi một mình, rất dễ có hại. Có điều bây giờ đã kết hôn, lập gia đình, nhà mẹ đẻ của con bé cũng nên yên tâm. Anh cả Hứa bên kia nhận được tin, anh cũng lập tức gửi một đống đồ vật qua đó, có quân phục thay thế, còn có một ít tiền gì đó. Em trai cưới vợ mà, trong nhà tuy là còn quá túng quãn, nghĩ đến ba mẹ nơi đó cũng không có gì, anh là anh cả, huynh trưởng như cha, tất nhiên không thể keo kiệt.

Lúc này, theo thời gian trôi đi, tháng ngày của Trân Hướng Hồng càng lúc càng lớn, lúc này đây chị ta ăn tương đối tốt, bụng cao phồng lên, sợ xuất hiện vấn đề gì, nên không thể nào làm việc, chỉ ở nhà làm việc nhà.

Lưu Điền Phương sáng sớm đã dặn dò, lúc nào Trần Kiến Quân ra ngoài, phải chú ý tới ít đồ ăn thích hợp cho thai phụ, chuẩn bị cho chị cả của anh.

Trần Kiến Quân giúp bà lưu ý, khi ở bên ngoài đi ngang qua nơi nào đó, anh đi ngang qua một nơi nào đó bên ngoài, khu vực này rất nhiều củ xương đen, củ xương đen rất thích hợp cho phụ nữ mang thai, nên cho vào khi nấu canh, khi anh đi ngang qua nơi này, liền muốn mua một ít, mà ở cái thôn không có cửa hàng trước làng hay phía sau, cũng có người lén lút mở một quầy hàng, cũng chỉ bán đồ ăn đơn giản, có trứng luộc trong nước trà, miến, màn thầu gì đó.

Anh hỏi một bà cô về củ xương đen, bà cô cười ngay: "Củ xương đen của chúng tôi là tốt nhất rồi, không phải tôi khoe khoang đâu, cậu nhìn thấy sẽ biết".

"Tôi biết rồi, có tiền, rảnh rỗi là tôi mua cho chị dâu. Bây giờ tôi muốn đổi một ít, không biết cô có không?"
Bình Luận (0)
Comment