Chương 101: Người Què (7)
Chương 101: Người Què (7)Chương 101: Người Què (7)
Bởi vì trên cánh tay Trần Kiến Quân có hai vết thương nên ăn tết cũng không cần làm cái gì, chỉ cần ở bên cạnh trông coi con cái là được, con nhỏ đặt vào thanh gỗ trên giường, cũng không cần lo lắng mấy đứa rơi xuống, nhưng mà nhất định có người nhìn thì tốt rồi, dù sao bây giờ mấy thôn gần đây đều lo lắng đề phòng, những tên bắt cóc đó ai biết đã bỏ đi chưa.
Trong nhà có con nít, đặc biệt là có con trai, đều cảnh giác lại cảnh giác.
Lúc này đây trong số những đứa trẻ bị bắt chỉ có một bé gái, còn lại đều là bé trai.
Tiểu Trụ Tử là con một, khỉ nhỏ là con trưởng, thiếu ai cũng không được, hơn nữa, nhà cục đá cách vách, là từ tay anh cứu được, ngay từ đầu Trần Kiến Quân nhận được gà mái già và thịt của ba nhà bọn họ đưa tới, sau khi bị từ chối thì dứt khoát tự mình giết rồi hầm canh mang tới cho Trân Kiến Quân bổ dưỡng thân thể, không nhận thì ném đi.
Cái này rất khó từ chối.
Những cái đó đều là gà mái già nhà mình nuôi thật lâu, hầm ra được tỉnh hoa rất bổ, cho nên tuy rằng anh bị thương, nhưng mà qua một năm ăn uống, mặt mày anh vẫn hồng hào.
Sau đó lại nhận được cờ thưởng và phần thưởng mà công an phát, lúc khua chiêng gõ trống đưa tới đây càng là ồn ào, có điều Trần Kiến Quân cũng không cao hứng tới như vậy, bởi vì cứ một lần anh tiếp nhận thì người nhà lại nhắc mãi, anh quá nóng nảy.
Trần Kiến Quân có thể làm sao bây giờ? Tất nhiên là ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, quả thật anh suy xét không đủ chu toàn, đúng!
Lại nói tiếp, kỳ thật là anh có điểm quá tự tin, tự tin anh có khả năng, tự tin vào nông trường của anh, nghĩ tới nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì đó, đem người lục soát bên trong nông trường, đối phương liền chết thẳng cẳng, tự nhiên anh cũng bình an, nhưng mà, nếu đối phương không dùng đao, mà là loại bắn tầm xa, chẳng hạn như súng, làm sao anh còn có thời gian đưa người vào bên trong nông trường?
Làm sao anh tự tin mình có thể thoát ra?
Vẫn là anh có chút kiêu ngạo.
Trân Kiến Quân lập giấy cam đoan cho Lưu Điền Phương và Hứa Hiểu, lúc này họ mới ngừng nghỉ.
Lưu Bình cũng biết chuyện lần này, rất ít người không biết, bọn bắt cóc kia làm ra chuyện lớn như vậy, ngoại trừ thôn Trần Ốc may mắn thoát khỏi, lại còn thành công bắt được người ở ngoài, những nơi còn lại đều bị bắt, mỗi thôn mất đi từ hai đến bốn đứa bé.
Kế tiếp thì sao?
Trước mắt là không có gì, dù sao năm này Cục Công An thật sự quá bận rộn, nhưng mà không công bố ra tiến triển cho bọn họ.
Nói là muốn bảo mật hành động.
Làm gì có đạo lý như vậy?
Đương nhiên là có.
Lưu Bình cố ý xách hộp trái cây đến thăm người bệnh, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Trần Kiến Quân, quần áo cũng che khuất miệng vết thương, thiếu chút ông hoài nghi có phải anh thật sự bị thương hay không?
Sắc mặt này của anh thật sự giống với người bị thương sao?
Trần Kiến Quân bất đắc dĩ: "Bọn họ sắp dưỡng cháu thành con heo, khí sắc có thể không tốt sao?"
"Ha ha ha, có thể ăn là phúc, heo thì làm sao? Heo không tốt sao? Toàn thân là ngọc." Ông còn hỏi Trần Kiến Dân: "Công việc có quen không?" Trân Kiến Dân kính rượu cho ông: "Quen mà, cháu kính Lưu đại ca một ly, đa tạ ông hỗ trợ cháu."
"Khách khí khách khí rồi."
Trần Kiến Cường vô cùng xúc động với màn bắt người này, Tiểu Trụ Tử và con khỉ nhỏ là cậu tìm được.
Sau khi xác nhận tình huống trong nhà, cậu đi theo họ đi tìm người, đi một vòng không phát hiện gì, sau đó cậu liên nghĩ tới bí mật căn cứ trước kia của anh, thường xuyên ở nơi đó chơi trốn tìm, lần nào cũng không có người tìm được anh, vì thế cậu liền tới đó tìm, vậy mà cô ấy lại thật sự tìm được hai đứa nhỏ bị mất tích!
Bọn họ còn thường xuyên chạy theo sau mông mình, bây giờ lại mất ý thức bị giấu ở trong hố, nếu lần này đại ca cậu không kịp thời phát hiện, hẳn là cậu cũng không tìm ra được bọn họ?
Giống như mấy người trong nhà bác cả và anh Đường vậy, mỗi lần nói đến, bác gái đều phải rớt vài giọt nước mắt.
Cho nên trợ giúp đại ca bọn họ trở thành anh hùng, càng được người khác tôn trọng, bọn họ ra ngoài, thường xuyên có người thiện ý cùng chào hỏi cậu, cho cậu chút đồ ăn vặt, cậu biết, đây là mọi người đều biết ơn đại ca của cậu.
Cậu đột nhiên suy nghĩ nhiêu hơn, dùng ánh mắt của người khác, xem ra chính là cậu đã trưởng thành, làm việc so với ngày trước đã thêm vài phần cẩn trọng, gặp được việc gấp cũng sẽ tự hỏi, tuy rằng việc khiến cậu trưởng thành không tốt đẹp như vậy, nhưng mà đạt kết quả tốt, nhìn trong mắt Lưu Điền Phương chỉ thấy vui mừng.
Qua năm, Trần Kiến Quân lại bán một đám gà vịt, mở thêm mảnh đất thứ ba, chờ đến khi anh chỉ huy người máy phụ trợ trông mảnh đất thứ ba, cuối cùng bọn họ cũng biết được chuyện tiếp theo.